- A Bảo, đây là anh Mộ của con. - Mẹ Tô thấy con gái nhìn chằm chằm người ta đến ngẩn người mà cười trộm, bà đã nói rồi mà, Mộ Nam đẹp trai như vậy A Bảo chắc chắn sẽ thích, nhìn người ta đến ngẩn người rồi.
Tô Cửu Cửu vẻ mặt mơ mộng.
Đây không phải là mỹ nam hôm đó ở ngoài quán cà phê sao.
Tô Hàn nhìn thấy em gái mình không rụt rè gì mà nhìn người ta chằm chằm như vậy trong lòng cũng không vui, lập tức chắn tầm nhìn của Tô Cửu Cửu.
- Xin chào, tôi là Tô Hàn. - Trên mặt Tô Hàn mang theo nụ cười chào hỏi người ta, ánh mắt đó lại giống như đang nói, tôi khuyên hồ ly tinh nam anh đừng có ý đồ gì với em gái tôi.
- Xin chào, Mộ Nam. - Mộ Nam chỉ hờ hững nói một câu căn bản không có để ý đến sự cảnh cáo của Tô Hàn.
Thấy Tô Hàn chắn mỹ nam của mình cô lập tức không vui, chắn ti vi của em cũng thôi đi lại còn chắn cả mỹ nam thì không nhịn được.
Tô Cửu Cửu lập tức kéo Tô Hàn ra nở nụ cười ngọt ngào với Mộ Nam.
- Hi, anh Mộ, chào anh, em tên là Tô Cửu Cửu.
- Ừm, chào em. - Ngữ khí của Mộ Nam ôn nhu hơn một chút, cảm thấy tiểu cô nương thật đáng yêu.
....
Không Thích Ăn Rau Thơm: "A!!!
Không Thích Ăn Rau Thơm: "Bảo, cậu không biết, thật sự đẹp trai, nhìn gần càng đẹp trai hơn."
Không Thích Ăn Rau Thơm: "Không chịu nổi, tớ cảm thấy anh ấy chính là chân mệnh thiên tử của tớ."
Tô Cửu Cửu lăn qua lăn lại một vòng trên giường không nhịn được mà tiếp tục nhắn tin với Lăng Tư Tuyết.
Hương Tiêu Nhĩ Cá Ba La Mật: "Thật sự có người đẹp trai như vậy sao? Sao cậu không chụp ảnh cho tớ xem."
Hương Tiêu Nhĩ Cá Ba La Mật: "Tớ thấy là yêu nghiệt phương nào ăn đứt tên cẩu Bác Thần kia rồi."
Không Thích Ăn Rau Thơm: "Hử... hay là ngày mai hẹn gặp nhau đi, tớ muốn nói trước mặt cậu."
Hương Tiêu Nhĩ Cá Ba La Mật: "Được thôi, tớ nói mấy ngày cậu không hẹn tớ rồi, tớ còn tưởng tớ thất sủng rồi chứ."
Không Thích Ăn Rau Thơm: "Sao có thể chứ."
.... ...
Đây... nhìn nữ chính trước mắt đưa cà phê cho bọn họ, Tô Cửu Cửu vẻ mặt xấu hổ.
Sao lại không có ai nói cho cô biết nữ chính cũng làm công ở đây, lần trước đến cũng không nhìn thấy a.
- Ách... Hạ tiểu thư, tan làm có thể xin mấy phút của cô không? Tôi có chút chuyện muốn nói với cô một chút. - Tô Cửu Cửu nhìn nữ chính nói.
Hạ An Lan nhìn cô gái trước mặt không nói gì, cô biết Tô Cửu Cửu vẫn luôn tìm mình gây phiền phức, bảo mình cách xa Bác Thần một chút, thế nhưng cô thật sự không phải là người chủ động với Bác Thần.
Thấy Hạ An Lan không nói chuyện Tô Cửu Cửu liền nói: - Cô đừng hiểu lầm là tôi muốn xin lỗi cô chuyện lần tước.
Thấy dáng vẻ của Tô Cửu Cửu cũng không giống như muốn gây phiền phức, Hạ An Lan nói: - Được, tôi còn hai tiếng nữa mới tan ca, cô có thể đợi chút không?
- Không sao, cô cứ làm việc đi, tôi ngồi đây đợi một lát. - Tô Cửu Cửu không để ý xua tay.
- Được, vậy tôi đi làm trước, hai vị dùng tự nhiên.
- Bảo, cậu làm gì mà phải xin lỗi cô ta, nếu không phải cô ta thì tên họ Bác kia có thể đẩy cậu sao? - Lăng Tư Tuyết không vui nói.
- Bác Thần là Bác Thần, cô ấy là cô ấy, tớ đánh người ta thì phải xin lỗi. - Tô Cửu Cửu nói.
Hạ An Lan vẫn chưa tan làm, Tô Cửu Cửu bảo Lăng Tư Tuyết về trước, cô ở lại chờ Hạ An Lan tan ca.
- Tô tiểu thư, để cô đợi lâu rồi. - Hạ An Lan thay đồng phục ra trực tiếp đi tới.
- Không sao, không sao, tôi muốn nói xin lỗi cô chuyện lần trước. - Tô Cửu Cửu nói.
- Bác Thần không thích tôi, tôi còn tìm cô gây phiền phức, còn... còn tát cô một cái thực sự là có lỗi.
Tô Cửu Cửu có chút xấu hổ, đánh người ta một cái rồi lại xin lỗi cũng không biết người ta có thể tha thứ cho cô không.
- Tôi nhận lời xin lỗi của Tô tiểu thư, có điều tôi nghĩ Tô tiểu thư hiểu lầm chuyện giữa tôi và Bác Thần rồi, tôi không có ý gì với anh ấy cả. - Hạ An Lan nhìn Tô Cửu Cửu dễ nói chuyện như vậy vẫn là nhắc nhở cô một tiếng.
Tô Cửu Cửu biết, Hạ An Lan lúc này vẫn chưa có tình cảm sâu đậm với Bác Thần, chỉ là nói có một chút hảo cảm chứ không nói là thích.
- Bất kể như thế nào vẫn là nói rõ một chút thì tốt hơn, cái đó còn có chính là, tôi cũng nghĩ thông rồi Bác Thần không thích tôi, tôi cũng sẽ không tiếp tục quấy rầy, đây không phải là có câu nói rất hay sao, tình yêu cũng giống như phép nhân, một bên là không thì kết quả vẫn bằng không.
Câu nói này là mấy ngày trước Tô Cửu Cửu xem phim nhìn thấy, cảm thấy nói rất hay, cô nghĩ loại ngôn ngữ này sẽ không biểu đạt được hoặc biểu đạt không hết thâm ý của người nói, chỉ định không sao.
Hạ An Lan vừa muốn nói gì đó chỉ thấy Bác Thần không biết từ chỗ nào xông tới kéo cô ra phía sau.
- Tô Cửu Cửu, cô rốt cuộc là có thôi hay không, tôi cũng nói rồi tôi không thích cô, cô còn chạy tới đây tìm An Lan gây rối, cô đừng có ép tôi không khách khí với cô. - Bác Thần nói xong liền tức giận, vừa hay hôm nay anh ta không bận muốn đến đón An Lan tan làm thuận tiện bồi dưỡng tình cảm, ai biết lại nhìn thấy cô gái này tìm An Lan gây phiền phức.
Tô Cửu Cửu tức cười, người này có phải là không cần mặt hay không, cô vừa muốn nói gì đó đột nhiên thấy vai mình nặng trịch, Mộ Nam không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh cô, tay còn đặt lên vai cô.
- A Bảo, lúc nào thì đi, đợi chút hay muốn đi ăn cơm. - Mộ Nam nhìn Tô Cửu Cửu rõ ràng sợ ngây người ôn nhu nói.
- Hả? Mộ ca ca, sao anh lại tới đây? - Tô Cửu Cửu trước tiên sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại liền mỉm cười, Mộ ca ca gọi cô là A Bảo đó, còn ôm cô, thật xấu hổ quá.
- Đợi một chút, thấy em nói chuyện với người ta lâu như vậy vẫn còn chưa nói xong liền tới đây xem sao. - Nói xong Mộ Nam lại xoa đầu của cô, thật sự là một tiểu cô nương đáng yêu.
Tô Cửu Cửu vẫn chìm đắm ở trong cái xoa đầu của Mộ Nam, Mộ ca ca thật ôn nhu.
- Cửu Cửu, anh ta là ai vậy? - Tô Cửu Cửu đang vui vẻ thì nghe thấy tiếng gọi vịt đực của Bác Thần.
Ách... thực sự cũng không phải là vịt đực mà là Tô Cửu Cửu không thích anh ta, tự động lọc kính cho anh ta.
- Liên quan gì đến anh. - Tô Cửu Cửu tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái.
Ở bờ biến sao? Quản gì mà rộng thế, đáng ghét.
- A, không cần cảm thấy tôi không thích cô thì tự sa ngã, nhìn thấy dáng vẻ dễ nhìn một chút liền tuỳ tiện kéo tới. - Bác Thần tự cảm thấy Tô Cửu Cửu chính là bởi vì anh ta không thích cô, mới cố ý tìm người đến trọc tức anh ta.
Tại sao? ... Cái quỷ gì! Tô Cửu Cửu tức cười, da mặt của người này làm bằng gì mà dày như vậy.
- Anh à, da mặt anh làm bằng gì mà dày vậy, cái gì gọi là anh không thích tôi, tôi tự sa ngã hả? Anh mà cũng xứng ư? - Tô Cửu Cửu nghĩ như thế nào là nói như vậy.
Hạ An Lan nghe thấy không nhịn được mà cười ra tiếng.
Sau đó phản ứng lại thấy bọn họ cũng nhìn mình lại vội vàng nói: - Xin lỗi, mọi người tiếp tục đi.
Thấy Hạ An Lan như vậy Bác Thần càng tức giận, Tô Cửu Cửu lại khiến anh ta mất mặt trước người trong lòng anh ta.
- Tô Cửu Cửu, đừng tưởng rằng tôi không biết cô không bỏ được tôi liền tuỳ tiện tìm một người đàn ông khác đến trọc giận tôi, loại trò hề này tôi cũng thấy nhiều rồi, người tôi thích là An Lan, cô sớm từ bỏ đi, tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cô, đừng có người đàn ông nào cũng tuỳ tiện kéo vào, đến lúc đó để chú dì lo lắng. - Bác Thần dáng vẻ tuy rằng tôi không thích cô, cô không buông bỏ được tôi, tôi còn muốn tốt cho cô.
Thật khiến cho Tô Cửu Cửu buồn nôn.
- Tôi cảm ơn anh đã quan tâm, cảm ơn đại gia anh. - Tô Cửu Cửu nói.
- Chỉ dựa vào anh? Không xứng so với Mộ ca ca, còn nữa trước kia tôi thích anh chắc chắn là đầu óc tôi có vấn đề, hôm đó rơi xuống bể bơi rửa sạch đầu tôi mới phát hiện hoá ra anh lại buồn nôn như vậy. - Cô gái này hung hăng liên tục mắng chửi.
Mộ Nam mỉm cười, bóp cằm nhỏ của cô, nói: - Sao lại nói mình như vậy chứ?
- Mộ ca ca. - Tô Cửu Cửu vẻ mặt uỷ khuất.
Mộ Nam xoa xoa đầu cô, giống như an ủi, sau đó nhìn Bác Thần, nói: - Đa tạ vị tiên sinh này đã quan tâm Cửu Cửu, có điều tôi nghĩ, có tôi ở đây, A Bảo chắc chắn là nhìn không trúng anh.
Đây gọi là gì, mở miệng ra đã muốn một lời độc chế người ta rồi, cái gì gọi là có tôi ở đây cô ấy không nhìn trúng anh, đây không phải là nói Bác Thần căn bản không đủ nhìn sao?
- Hai vị từ từ nói chuyện. - Nói xong Mộ Nam liền kéo Tô Cửu Cửu đi.
Tô Cửu Cửu vui mừng đến chết rồi, Mộ ca ca cũng quá lợi hại rồi, khiến cho Bác Thần tức đến tím mặt rồi, không nói ra lời nữa.
- Bác thiếu sao lại tới đây? - Tô Cửu Cửu đi rồi chỉ còn lại Hạ An Lan, cô hỏi.
- Ách... An Lan anh đến đón em tan làm, thuận tiện muốn mời em cùng đi ăn cơm. - Bác Thần phản ứng lại nhìn Hạ An Lan nói.
- Không được, lát nữa em còn phải đến bệnh viện với mẹ em, Bác thiếu vẫn nên mời người khác đi. - Hạ An Lan thấy những lời Bác Thần vừa nói với Tô Cửu Cửu liền cảm thấy người này rất không ý tứ.
- Anh đi cùng em. - Bác Thần vội vàng nói.
- Không cần đâu, mẹ em không thích gặp người khác lắm, bà ấy thích yên tĩnh hơn. - Hạ An Lan nói xong quay người định đi.
- Vậy anh đưa em đến bệnh viện. - Bác Thần vội vàng đuổi theo.
- Bác thiếu không có chuyện gì phải làm sao? Không cần đưa, em tự mình đi là được rồi, cảm ơn. - Hạ An Lan nói xong không cho anh ta cơ hội nói chuyện liền quay người đi ra ngoài.
Bác Thần đứng tại chỗ tức muốn chết, chắc chắn chính là vừa rồi Tô Cửu Cửu và gã kia khiến cho anh ta mất mặt trước mặt Hạ An Lan, cho nên bây giờ cô mới xa lánh anh ta như vậy.