Lúc này, trong sảnh yến hội có sức chứa hơn vạn người, tất cả mọi người đều yên tĩnh.
Tiếng dương cầm ưu mỹ lưu loát vừa dứt, đột nhiên, tiếng vỗ tay vang lên cả phòng.
Tia sáng màu trắng chiếu vào người một cô gái ngồi ghế piano, lọn tóc xoăn màu trà xoã xuống bờ vai trần, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết.
Tô Khả Khả đứng dậy, dáng người yểu điệu ưu nhã.
Mọi người chăm chú nhìn.
Cô cũng không nhìn người khác, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người của một chàng trai ngồi hàng đầu tiên, đôi môi màu hoa hồng cong lên, bắt đầu nói chuyện:
- Đầu tiên cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi tiệc sinh nhật của tôi, Tô Khả Khả tôi nửa đời này cái gì cũng không thiếu, đến nay vẫn chỉ có một tâm nguyện chưa hoàn thành, đó chính là chuyện hôn sự của tôi... - Tiếng nói uyển chuyển, thông qua micro vang vọng khắp phòng.
Tầm mắt của cô đặt trên người của chàng trai anh tuấn lạnh lùng phía dưới, con ngươi đen ánh lên giống như vì sao, khuôn mặt tinh xảo có chút ngượng ngùng nói:
- Mạc Cảnh, lấy em nhé.
Không ít người nghe vậy hít vào mọt hơi, không ai ngờ rằng, Tô Khả KHả sẽ cầu hôn một người đàn ông trong buổi tiệc sinh nhật hai mươi tuổi, có điều nghĩ ngược lại thì cũng không có gì.
Tô Khả Khả là ai, kiều nữ chân chính.
Cha là nhà giàu số một, anh trai là đại lão chính trị.
Từ nhỏ muốn thứ gì là có thứ ấy, không chỉ tướng mạo xinh đẹp, mà dựa vào năng lực của mình đã trở thành nhà dương cầm nổi tiếng, thậm chí còn đi khắp thế giới lưu diễn.
Vị hôn phu yêu đương năm năm Mạc Cảnh càng là nhân vật phong vân nổi tiếng trong thương trường, thượng đế sủng ái gần như toàn bộ đều trao cho cô gái Tô Khả Khả này.
Mọi người nhìn chàng trai tuấn mỹ lạnh lùng ngồi ở hàng đầu tiên, thở dài, thật sự là người hơn người.
Mạc Cảnh đứng lên, nhìn cô gái xinh đẹp cao quý như công chúa trên đài, nhấp môi dưới nói:
- Khả Khả, anh không thể lấy em.
Mọi người xôn xao.
Đáy mắt Tô Khả Khả dần lộ ra vẻ buồn bã, khuôn mặt ngây ngốc.
- Xin lỗi. - Mạc Cảnh cụp mắt, giọng nói từ tính dễ nghe trước kia lúc này lại nói ra lời khiến toàn thân Tô Khả Khả lạnh như hầm băng:
- Vốn dĩ anh định đợi sau khi yến tiệc kết thúc sẽ nói với em, thế nhưng bây giờ chuyện quá đột ngột, xin lỗi... Khả Khả, chúng ta chia tay đi.
Tô Cửu Nguyệt mở to mắt, đập vào mắt là một màu trắng muốt.
Trong phòng bệnh rất an tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường tí tách vang lên.
Nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, Tô Cửu Nguyệt không khỏi thở dài.
Lần này cô xuyên đến một cô gái tên là Tô Khả Khả, Tô Khả Khả có gia thế hiển hách và dung mạo kinh người, còn có một vị hôn phu yêu nhau năm năm - Mạc Cảnh.
Tô Khả Khả rất yêu Mạc Cảnh, thậm chí Mạc Cảnh từ chối rồi, Tô Khả Khả lập tức trở thành trò cười cho tất cả mọi người, cuối cùng tự sát để kết thúc.
Mà thông qua tin tức hệ thống gửi cho, nguyên nhân Mạc Cảnh từ chối Tô Khả Khả cũng vô cùng khiến cho người ta buồn nôn.
Hắn lạc lối rồi.
Thích một học sinh còn đang học năm ba đơn thuần lương thiện - Dương Khinh Khinh.
Hai người quen nhau bởi vì Mạc Cảnh quay về trường cũ diễn thuyết quyên tiền.
Sau lại bởi vì Dương Khinh Khinh nghỉ hè đến Mạc thị thực tập, ngày đầu tiên đi làm suýt chút nữa đến muộn, chạy đến thang máy, sau đó tình cờ đụng trúng Mạc Cảnh, khơi dậy hứng thú của hắn.
Sau này ở chung lâu ngày và các loại cơ duyên xảo hợp mà anh hùng cứu mỹ nhân, hai người ái mộ nhau, trong tình hình che giấu tất cả mọi người, Mạc Cảnh ở sau lưng Tô Khả Khả đã yêu đương Dương Khinh Khinh mấy tháng rồi.
Dương Khinh Khinh lương thiện biết Mạc Cảnh và Tô Khả Khả có hôn ước, đương nhiên không muốn làm người thứ ba, liền đề nghị chia tay với Mạc Cảnh.
Mạc Cảnh đem hết tâm tình đặt trên người cô, đương nhiên sẽ không đồng ý, vì vậy... Tô Khả Khả liền trở thành bia đỡ đạn bị tổn thương.
Lục cô đang sắp xếp lại nội dung cốt truyện , cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị người khác dùng chân đạp văng ra, Tô Cửu Nguyệt còn chưa nhìn xem người đến là ai, giọng chất vấn tức giận không vui đã trút lên đầu cô.
- Tô Khả Khả! Em sai người làm gì Khinh Khinh?
Tô Cửu Nguyệt trước tiên là sửng sốt, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của người đàn ông vừa xông vào, cô nhớ ra rồi.
Đây là Mạc Cảnh ở yến tiệc cự tuyệt nguyên chủ hại nguyên chủ tự sát.
Mạc Cảnh nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch của Tô Khả Khả, sửng sốt, thế nhưng rất nhanh lại bị thay thế bằngsự lo lắng Dương Khinh Khinh biến mất, giọng lạnh như băng nói:
- Khả Khả, chuyện giữa chúng ta không liên quan đến Khinh Khinh, Khinh Khinh vô tội, em không được làm hại cô ấy.
- Mạc Cảnh. - Tô Khả Khả phản ứng lại, giữa lông mày hiện lên vẻ giễu cợt:
- Anh có lỗi với em, còn có mặt mũi tới chất vấn em sao? Giáo dưỡng và tam quan của anh bị chó ăn rồi sao?
Mạc Cảnh nhíu mày, trong lòng xẹt qua chút không vui, Tô Khả Khả ở trước mặt hắn vẫn luôn ôn nhu an tĩnh, bây giờ dáng vẻ này khiến hắn có chút không thoải mái.
Thế nhưng vẫn biết mình có lỗi với cô, Mạc Cảnh vẫn nhịn nói:
- Khả Khả, anh thừa nhận là anh có lỗi với em, thế nhưng sau khi anh gặp Khinh Khinh anh mới biết thích và yêu thật sự là gì, trước kia anh đối với em chỉ là tình cảm anh trai với em gái, nếu như em nguyện ý anh vẫn có thể coi em là em...
- Em không muốn.
Hắn còn chưa dứt lời, đã bị cô gái cắt đứt:
- Mạc Cảnh, anh có phải là đầu óc có bệnh không? Chúng ta ở bên nhau năm năm anh mới phát hiện ra anh đối với em không phải là tình yêu? Còn có anh dựa vào cái gì mà tin chúng ta có thể giống như trước kia? Cho dù anh không thích em cũng không thể như vậy được, anh có thể nói chuyện riêng với em, Tô Khả Khả em cũng không phải là loại người thích dây dưa anh không buông.
Cô cười giễu cợt nói:
- Nói trắng ra thì anh chính là sợ người nhà anh không đồng ý, không nỡ từ bỏ những lợi ích và tiện lợi mà Tô gia em mang lại cho nhà anh?
Sắc mặt Mạc Cảnh khó coi, bị Tô Khả Khả nói khiến hắn không nói ra lời.
Tô Khả Khả lười nhìn hắn, chỉ cảm thấy buồn nôn:
- Em không muốn nhìn thấy anh nữa, bây giờ mời anh đi cho.
Mạc Cảnh nhíu mày nói:
- Vậy Khinh Khinh...
- Bất kể anh có tin hay không, em không tìm người bắt cô ấy.
Mạc Cảnh thấy cô không ngoảnh mặt, đứng yên tại chỗ hai giây, liền quay người rời đi.
Chỉ là hắn vừa mở cửa ra, liền đụng phải một người đàn ông đang đứng ở ngoài cửa muốn vào, hắn nhận ra đây là cận vệ của Tống Vãn Ý - Lục Viễn Hàn.
Mạc Cảnh nhíu mày, không nói gì, đi qua hắn ra khỏi phòng bệnh.
Lục Viễn Hàn cầm bệnh án đi vào, Tô Cửu Nguyệt nằm trên giường bệnh, nhìn thấy anh ta đi vào mắt cũng sáng lên.
Lục Viễn Hàn.
Chính là người đàn ông cô muốn chiếm hữu ở thế giới này.
Hai năm trước, Tô Khả Khả ra biển du lịch, vô tình cứu được một người đàn ông trôi trên mặt biển còn bị thương.
Lục Viễn Hàn tỉnh lại chỉ nhớ được tên của mình, những cái khác đều không nhớ.
Tô Khả Khả thấy anh ta dáng vẻ ưa nhìn lại đáng thương, liền giữ anh lại, làm cận vệ cho mình.
Chớp mắt một cái, đã qua hai năm.
Lục Viễn Hàn cũng tận tâm tận lực với thân phận cận vệ, xử lý các loại chuyện cho cô.
Tuy nói là cận vệ, thế nhưng năng lực của Lục Viễn Hàn cũng không tệ, gần như cái gì cũng đều biết, cái gì cũng đều hiểu, hơn nữa còn có một khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm, thậm chí Mạc Cảnh còn không theo kịp.
Ngay cả lần này Tô Khả Khả tự sát, cũng là Lục Viễn Hàn kịp thời phát hiện, sau đó đưa cô đến bệnh viện.
Người đàn ông này đến gần, trên người có mùi mát lạnh dễ ngửi xông vào mũi Tô Khả Khả, giọng nói của anh cực kỳ từ tính bình thản:
- Đại tiểu thư.