Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bác sĩ nói cô bị thương không ảnh hưởng đến động mạch, nghỉ ngơi một thời gian là khỏi, lão gia và thiếu gia cũng đang ngồi phi cơ trở về gấp.

Lúc Tô Cửu Nguyệt nghe thấy tiếng gọi đại tiểu thư, chỉ cảm thấy có một dòng điện nhỏ chui vào lỗ tai, lan đến toàn thân, khiến cô tê dại.

Cô ừ một tiếng, tuỳ tiện hỏi:

- Chuyện Dương Khinh Khinh mất tích anh có biết không?

- Biết. - Ngữ điệu của anh vẫn không thay đổi: - Lão gia cho người bắt, nói muốn trút giận thay cô.

Hoá ra thật sự là người của Tô gia làm, chẳng trách Mạc Cảnh lại tìm đến.

Tô Khả Khả đưa tay lên day day mi tâm, nói:

- Bảo cha tôi thả ra đi, bắt cô ấy chỉ là tiện nghi cho cô ấy, chuyện này tôi có cách xử lý khác.

- Được.

Trên mặt Tô Khả Khả hiện ra vẻ giễu cợt:

- Cũng chỉ có tên ngốc Mạc Cảnh không có kinh nghiệm xã hội đó mới tin Dương Khinh Khinh đơn thuần lương thiện.

Căn cứ vào hệ thống thông báo, Mạc Cảnh và Dương Khinh Khinh lần đầu gặp gỡ là bởi vì Dương Khinh Khinh không nhận ra Mạc Cảnh là ai, nên rất tự nhiên với Mạc Cảnh, sau đó khơi gợi sự hứng thú của Mạc Cảnh.

Lần thứ hai gặp gỡ là bởi vì vào nhầm thang máy, Tô Khả Khả chỉ cảm thấy buồn cười, công ty bình thường đều có thang máy thông dụng dành cho nhân viên và thang máy VIP chuyên dùng cho tổng tài cao cấp, hơn nữa đều sẽ có ký hiệu rõ ràng bên ngoài thang máy, chỉ cần Dương Khinh Khinh không mù là có thể nhìn thấy ba chữ VIP lớn.

Càng huống hồ, Tô Khả Khả và Mạc Cảnh yêu nhau, ai ai cũng biết, tuỳ tiện tìm trên mạng là có thể nhìn thấy được, Dương Khinh Khinh không thể nào ở cùng Mạc Cảnh mấy tháng mà không biết hắn có đối tượng.

Chỉ là không muốn danh không chính ngôn không thuận như vậy, muốn thừa cơ lên chức mà thôi.

- Còn nữa, thông báo cho tất cả mọi người của tầng này, không được cho Mạc Cảnh tiến vào, tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa.

Tầng Tô Khả Khả ở là phòng bệnh VIP của bệnh viện, để cô nghỉ ngơi tốt, tầng này không có bệnh nhân khác.

- Được.

Tô Khả Khả nói xong, mới phát hiện Lục Viễn Hàn ngoại trừ đồng ý vẫn là đồng ý, cô nhướng mày nói:

- Lục Viễn Hàn, anh đối với bạn gái cũng như vậy sao?

Lục Viễn Hàn giọng điệu nhàn nhạt nói:

- Tôi không có bạn gái.

Tô Khả Khả ờ một tiếng, nhìn anh, nói:

- Vậy anh không có lời gì khác muốn nói với tôi sao?

Chàng trai ngừng một lát, cuối cùng nói một câu cũng tính là tương đối an ủi:

- Đại tiểu thư, cô sẽ gặp được người tốt hơn.

- Tôi và Mạc Cảnh bên nhau năm năm cũng không nhìn thấu anh ta. - Tô Khả Khả cố ý dừng lại một chút.

Lục Viễn Hàn nhẫn nại lắng nghe, nghe thấy Tô Khả Khả thở dài một tiếng, nói:

- Tôi cảm thấy anh rất tốt, anh cũng không có bạn gái, hay là tôi coi anh là bạn trai được không?

Lục Viễn Hàn:....

Tô Khả Khả nói xong cũng không thấy chàng trai này thần sắc biến đổi, chỉ là quay người đi ra ngoài.

Tô Khả Khả hoang mang nhìn theo bóng lưng của anh, nghĩ Lục Viễn Hàn sẽ không bị lời này của cô doạ sợ đấy chứ.

Chàng trai quay trở lại, sau người còn có bác sĩ điều trị chính cho Tô Khả Khả.

Bác sĩ mỉm cười thân thiện với Tô Khả Khả, nói:

- Tô tiểu thư, cô có cảm thấy đau đầu không?

Tô Khả Khả lắc đầu, đầu cô đau ở đâu chứ?

Cô nhìn về phía Lục Viễn Hàn bên cạnh, lại phát hiện ra anh nhíu mày phức tạp nhìn cô.

Sau đó bác sĩ lại hỏi một loạt vấn đề, Tô Khả Khả cũng mờ mịt.

- Thế nào?

- Tạm thời vẫn không nhìn ra được. - Bác sĩ thâm trầm nói với Lục Viễn Hàn:

- Đợi lát nữa chụp CT não, xem xem có phải là bị kích thích đến não hỏng rồi không.

Lúc Lục Viễn hàn sắp đồng ý, Tô Khả Khả cuối cùng cũng phản ứng lại, Lục Viễn Hàn cảm thấy đầu! cô! hỏng! rồi!

Cô thẹn quá hoá giận ném gối đầu cắt đứt lời của hai người:

- Đủ rồi, tôi rất tốt.

- Tôi chỉ là đùa anh mà thôi. - Tô Khả Khả gần như hai mắt bốc hoả trừng anh , từng câu từng chữ nói:

- Hiện giờ tôi đói rồi! Anh đi mua gì cho tôi ăn đi.

Lục Viễn Hàn yên tĩnh một giây, đặt gối đầu trong tay lại giường, nói:

- Được.

Lục Viễn Hàn rời đi, Tô Khả Khả lúc này mới tức giận nằm xuống giường.

Trong ấn tượng của Lục Viễn Hàn cô thích Mạc Cảnh đến mức tự sát, không thể nào nhanh như vậy đã yêu người khác được.

Cô mưa dầm thấm lâu, để anh từng chút từng chút thích ứng mới được.

Sau khi vạch ra kế hoạch, trong lòng Tô Khả Khả thoải mái hơn nhiều.

Lúc cô đợi Lục Viễn Hàn mua cơm về, cha và anh của Tô Khả Khả cũng đến rồi.

Hai người đều mặc trang phục chỉnh tề, một thân phong trần mệt mổi, nhìn ra được vô cùng vội vã.

- Nha đầu thối nhà em, có phải là muốn doạ chết anh và cha không. - Anh trai của Tô Khả Khả tên là Tô Dịch, tướng mạo giống cô đến ba phần, dáng vẻ vô cùng tuấn mỹ đẹp trai, không ít tiểu thư nhà giàu đều thầm yêu anh.

Tô Dịch bình thường ôn nhu như ngọc lúc này cũng biến mất sạch sẽ rồi, mặt đen sì trừng mắt với Tô Khả Khả nói:

- Một Mạc Cảnh đã khiến em nghĩ không thông như vậy rồi, em có từng nghĩ sau khi em chết anh và cha sẽ thế nào không?

Tô Khả Khả đáng thương gật đầu nhận sai:

- Anh, em sai rồi, sau này cũng không dám nữa.

- Được rồi, con cũng đừng nói em nữa. - Cha Tô thương yêu con gái mình, nói:

- Con và ta trước kia không phải cũng không nhìn ra Mạc Cảnh là người như vậy sao?

Tô Dịch không phản bác được, nghĩ đến Mạc Cảnh, màu mắt cũng lạnh đi, nói:

- Hắn thật sự là to gan, thật sự coi Tô gia chúng ta không có người sao.

Cha Tô cũng nói:

- Là phải dạy dỗ hắn một trận.

Tô Khả Khả nghe vậy vội vàng cắt đứt hai người:

- Cha, anh, chuyện này con muốn tự xử lý, hơn nữa con đã bảo Lục Viễn Hàn thông báo thả Dương Khinh Khinh ra rồi.

Cha Tô sửng sốt, đang muốn giáo huấn cô, Tô Khả Khả vội vầng kéo ông:

- CHa, con và Mạc Cảnh nói thế nào cũng bên nhau năm năm, chuyện này để con tự mình làm được không? Hơn nữa con cũng sẽ không nhân từ nương tay.

Cha Tô trầm mặc một lát nói:

- Được, vậy giao cho con tự mình xử lý.

Tô Dịch nhíu mày, thế nhưng cũng không nói gì, trong lòng đang nghĩ, bỏ đi, trước tiên để Khả Khả tự mình trút giận, thực sự không được thì anh sẽ ra tay.

- Viễn Hàn đâu? - Cha Tô vui mừng nói:

- Lần này nếu như nó không phát hiện kịp thời, mạng của con đã mất rồi, cũng phải cảm ơn nó cho tốt.

Nghe vậy, Tô Khả Khả bĩu môi:

- Anh ấy ra ngoài mua đồ ăn cho con rồi.

Dứt lời, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Lục Viễn Hàn cầm cơm đi vào, nhìn thấy cha Tô và Tô Dịch, gật đầu nói:

- Lão gia, thiếu gia.

- Về rồi à. - Cha Tô vẻ mặt ôn hoà nói với anh:

- Lần này thật sự phải cảm ơn cậu đã cứu Khả Khả, cậu có cần gì, cứ việc nói ra.

Tô Dịch từng thấy bản lĩnh của Lục Viễn Hàn, đề nghị:

- Cha, hay là để anh ấy vào Tô thị đi.

Lần này, còn không đợi Lục Viễn Hàn đồng ý, Tô Khả Khả đã vội vàng kéo cổ tay anh, cự tuyệt thay anh:

- Không được, không được! Anh ấy không đi!

Cha Tô và Tô Dịch và cả Lục Viễn Hàn đều nhìn cô.

Tô Khả Khả vẻ mặt không vui nói:

- Lục Viễn Hàn là do con cứu về, vậy anh ấy chính là người của con! Cho dù anh ấy cứu con cũng là con khen thưởng anh ấy.

Hơn nữa Lục Viễn Hàn rời khỏi bên cạnh cô, cô làm sao tán được anh? Làm sao hoàn thành nhiệm vụ được.

- Cha, anh. - Tô Khả Khả nhìn hai người, giống như phòng trộm nói:

- Hai người về gấp cũng mệt rồi, bây giờ con cũng không sao nữa rồi, hai người về nghỉ ngơi đi, có Lục Viễn Hàn chăm sóc con là đủ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK