"Hệ thống, em có thể kiểm tra ra đại sư mà nam nhân của ta nói đến ruốt cuộc là người nào không?" Tô Cửu Nguyệt ngồi trên xe ngựa, Bùi Lâm nắm tay nàng, hôm đó nói có thời gian Bùi Lâm sẽ dẫn nàng đi gặp vị đại sư đó, vừa hay mấy hôm nay Bùi Lâm có thời gian cho nên liền đi.
"Ký chủ, hiện giờ em không đoán được, người đó chắc chắn là có chút bản lĩnh, không sợ, đợi lát nữa gặp được người đó rồi em sẽ kiểm tra trực diện." Hệ thống trả lời.
"Người đó lợi hại như vậy sao? Em cũng không kiểm tra được, ta lo lắng lát nữa ông ấy nhìn ra được trong đầu ta có hệ thống, đến lúc đó bị coi là yêu quái mà bắt lại thì xong đời rồi." Tô Cửu Nguyệt nói, nàng không chỉ lo lắng đại sư đó có gây hại cho phu quân nàng hay không, mà còn lo lắng hệ thống trong đầu nàng liệu có bị đại sư lợi hại đó phát hiện ra không, nàng rất khó xử.
"Ký chủ yên tâm, chắc là không đâu, cục hệ thống của bọn em cũng không phải là ăn chay." Hệ thống an ủi.
"Chỉ mong vậy." Tô Cửu Nguyệt cũng không có cách nào, chỉ có thể cầu nguyện, thứ gì đó trong đầu nàng đáng tin cậy một chút, bằng không cũng không thể từ trong đầu bắt nó ra được.
- Sao vậy, nóng lắm sao? - Bùi Lâm nắm tay nàng phát hiện tay nàng hình như đổ mồ hôi.
- Không phải, chỉ là sắp gặp vị đại sư đó nên có chút căng thẳng.- Tô Cửu Nguyệt cười nói với Bùi Lâm, nàng không thể nói là nàng chột dạ sợ hãi được.
Bùi Lâm mỉm cười, xoa đầu của nàng nói:
- Không cần căng thẳng, đại sư là người rất tốt, không doạ người như vậy.
- Ừm. - Tô Cửu Nguyệt gật đầu.
- Đại sư? - Bùi Lâm mới vừa đỡ Tô Cửu Nguyệt xuống khỏi xe ngựa liền nhìn thấy đại sư đã đứng ở bên ngoài đợi bọn họ rồi.
- Đoán được hai người sẽ đến, đi vào đi. - Thanh Y liền quay người đi vào trong viện trước.
Chỉ thấy một nam tử thân mặc y phục màu xanh, nhìn tuổi tác cũng xấp xỉ Bùi Lâm, Tô Cửu Nguyệt còn cho rằng đại sư mà Bùi Lâm nói là ông già nữa chứ, không ngờ vẫn còn trẻ như vậy, thấy tiểu vương phi nhà mình nhìn chằm chằm người ta, Bùi Lâm có chút không vui, nhìn bóng lưng của đại sư liền giải thích với nàng.
- Đừng thấy ông ấy trẻ tuổi, thực ra ông ấy đã rất già rồi, từ khi ta còn nhỏ ông ấy đã là dáng vẻ đó rồi, hiện giờ vẫn là dáng vẻ như vậy.
Tô Cửu Nguyệt nghe thấy có chút kinh ngạc, thần kỳ như vậy sao? Hay là bảo dưỡng quá tốt?
"Hệ thống, có kiểm tra ra hắn là người gì không?" Tô Cửu Nguyệt thầm hỏi.
"Kỳ quái, em không kiểm tra ra người này." Hệ thống có chút nghi hoặc nói.
"Hả?" Tô Cửu Nguyệt cũng sửng sốt một chút, ngay cả hệ thống cũng không kiểm tra ra sao?
- Quấy rầy đại sư rồi, ta nghe phu quân nói người thường giúp đỡ chàng ấy, cho nên hiếu kỳ liền đến thăm. - Tô Cửu Nguyệt phóng khoáng chào hỏi Thanh Y.
- Không cần nhiều lễ tiết như vậy, hai vị cứ ngồi là được. - Thanh Y nói xong liền rót cho bọn họ hai chung trà.
- Ta giúp đỡ vương gia cũng là duyên phận trời định, mà trên thực tế người chân chính có thể giúp vương gia chính là vương phi người, ta chỉ là giúp vương gia kéo dài một chút thời gian trước khi vương phi xuất hiện mà thôi, hiện giờ kiếp nạn trong mệnh của vương gia đã qua rồi, mặt nạ có thể tháo ra bất cứ lúc nào, sau này sẽ cùng vương phi sống đến bạc đầu răng long, thứ ta có thể nói chỉ có như vậy thôi. - Thanh Y không hề vòng vo, hắn biết Tô Cửu Nguyệt muốn biết điều gì.
- Cảm ơn đại sư đã chiếu cố cho phu quân ta. - Tô Cửu Nguyệt biết người này không có tâm tư gì khác với Bùi Lâm, hơn nữa còn vẫn luôn giúp đỡ hắn, thái độ đối với đại sư cũng ôn hoà hơn.
- Tất cả mọi thứ đều là duyên phận, hiện giờ nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi, hai ngày sau sẽ rời khỏi nơi này, trước khi đi, Thanh y chúc vương gia, vương phi ân ân ái ái, bách niên hảo hợp.
Bùi Lâm quen biết đại sư lâu như vậy rồi, bây giờ mới biết, hoá ra đại sư tên là Thanh Y.
Bùi Lâm và Tô Cửu Nguyệt gật đầu và nói cảm ơn Thanh Y, sau đó hai người lại đi.
Thanh Y nhìn xe ngựa đi xa, cho đến khi không nhìn thấy xe ngựa đâu nữa, mới quay người đi vào trong nhà.
Kiếp này, Tô Cửu Nguyệt và Bùi Lâm giống như Thanh Y nói, hai người ân ân ái ái, bạc đầu giai lão, sống hết đời này, thế nhưng không sinh con, Bùi Lâm cảm thấy sinh con rất khủng bố, hơn nữa sinh con rồi, con sẽ cướp sự sủng ái của tiểu sủng phi, nên không cho Tô Cửu Nguyệt sinh, hai người cuối cùng cũng cùng nhau nắm tay, nằm trên giường, cùng đi, khiến những nha hoàn và hạ nhân khóc muốn chết, bọn họ chứng kiến tình yêu cả đời của vương gia và vương phi rồi.