Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đùng" Tô Cửu Cửu sửng sốt.

Tình huống gì vậy?

Cô đây là xuyên qua liền bị ăn một cái bạt tai sao?

Hệ thống khốn kiếp em một chút cũng không đáng tin, đâu có ai vừa xuyên qua đã bị ăn bạt tai, Tô Cửu Cửu gào thét trong lòng.

- Nghịch nữ nhà ngươi, ta nói cho ngươi biết, ba ngày sau ngươi có nằm cũng phải nằm gả đến Nhiếp Chính Vương Phủ cho ta, nếu như ngươi còn dám trốn ra, ta sẽ chặt đứt chân ngươi.

Nhìn thấy một vị nam nhân trung niên thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi đứng trước mặt mình, xanh mặt, tư thế kia, nói chuyện nước miếng cũng muốn phun vào mặt cô rồi.

Còn chưa đợi Tô Cửu Cửu nói gì, nam nhân trung niên lại một lần nữa lên tiếng.

- Người đâu, đem đại tiểu thư nhốt vào trong viện cho ta, nếu còn dám để nó trốn ra, cẩn thận cái cổ trên đầu các ngươi.

Nói như vậy, Tô Cửu Cửu lại bị kéo xuống.

Tình hình này khiến cô muốn hét lớn một tiếng 'đại nhân, oan uổng quá'.

Bị nhốt vào trong phòng, Tô Cửu Cửu trừng mắt với hệ thống.

Không, Tô Cửu Cửu cũng không nhìn thấy nó, chỉ đơn thuần là mắng chửi nó trong lòng.

"Đang truyền tống cốt truyện, mời ký chủ chuẩn bị tiếp nhận" Mặc kệ cơn tức giận của Tô Cửu Cửu, hệ thống tự truyền đến cốt truyện.

Tô Cửu Cửu chỉ cảm thấy, đầu óc đột nhiên đau đớn.

Lần này cô xuyên vào thân thể của một cô gái ở triều đạt mất quyền lực tên là Tô Cửu Nguyệt.

Tô Cửu Nguyệt là con gái của lại bộ thượng thư nước Bạch Câu, vừa mới đến tuổi cập kê.

Mà nàng chính là bởi vì hai ngày trước vô ý nhặt được một miếng ngọc bội, nghe nói ngọc bội này là ngọc bội của Nhiếp Chính Vương tàn bạo vô cùng lại bị huỷ dung, ngày hôm sau Nhiếp Chính Vương liền thỉnh cầu hoàng thượng ban hôn nói là nhìn trúng nàng, nàng đương nhiên từng nghe tới lời đồn về hắn, nàng sống chết không muốn gả, nhưng không gả thì là kháng chỉ, đó là mất chứng, vấn trảm, tịch thu nhà cửa, cha nàng nói chính là có trói cũng phải trói nàng gả đi, nàng nhiều lần chạy trốn không có kết quả, cuối cùng ở trong đêm tân hôn thắt cổ tự vẫn.

Cẩu huyết là, sau khi nàng chết linh hồn vẫn luôn ở Nhiếp Chính Vương Phủ, cuối cùng nàng mới phát hiện ra Nhiếp Chính Vương đó vô cùng tuấn mỹ, nàng hối hận rồi, cho nên nàng muốn gả cho hắn không đào hôn nữa, Tô Cửu Cửu nghĩ không thông, cho dù là từ linh hồn cũng không phải là cô rồi, làm gì còn phải như vậy.

"Hệ thống, nguyên chủ muốn một lần gả cho Vương gì đó chính là linh hồn chứ không phải là cô ấy, có ý nghĩa gì chứ." Tô Cửu Cửu không hiểu hỏi.

"Đây là yêu cầu của nguyên chủ mong ký chủ hoàn thành là được, có thể cô ấy quan tâm đó là thân thể này là của cô ấy là được rồi." Hệ thống trả lời.

- Tỷ... tỷ tỷ xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao các ngươi lại nhốt tỷ ấy lại? - Tô Cửu Nguyệt đang phát ngốc ở trong phòng, liền nghe thấy thanh âm huyên náo bên ngoài truyền tới.

- Xảy ra chuyện gì? - Tô Cửu Nguyệt vừa muốn đứng lên nghe ngóng.

"Ký chủ vẫn là đừng góp thêm náo nhiệt thì tốt hơn, bên ngoài là thứ muội của nguyên chủ, chính là một đoá bạch liên hoa. " Tiếng của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu.

"Ồ, quên nói rồi, cô ấy còn là trọng sinh nữ, biết dáng vẻ của Nhiếp Chính Vương đẹp trai liền thích hắn, lần này nguyên chủ bỏ trốn chính là do cô ta giật dây." - Hệ thống tiếp tục nói.

"Tại sao? Còn có thao tác này?" Tô Cửu Nguyệt lờ mờ.

"Đó chính là nói cô ấy là nữ chính của thế giới này sao?" Tô Cửu Cửu hỏi.

"Có thể nói như vậy, thế nhưng rất nhiều độc giả không phục, cảm thấy nữ chính này quá giả tạo." Hệ thống trả lời.

"Được rồi, ta biết rồi." Tô Cửu Nguyệt nói.

Chỉ thấy nàng hít một hơi thật sâu liền gọi vọng ra ngoài: - Muội muội mau đi đi, ta ở đây rất tốt, muội mau đi đi, đợi lát nữa phụ thân biết được sẽ tức giận, còn nữa muội ầm ĩ đến việc ta nghỉ ngơi rồi.

Tô Y Nhiên ở ngoài cửa bối rối, ả chính là muốn ở bên ngoài hét lớn để thu hút sự chú ý của Tô Cửu Nguyệt mời ả đi vào, ả lại châm ngòi thổi gió cho nàng ra chủ ý để ba ngày sau hôn lễ không thành, ai biết được nàng lại dám đuổi ả đi.

Tô Y Nhiên tức giận nghiến răng, lại còn cười với thị vệ canh cửa, nói:

- Phụ thân, chỉ là nói không cho tỷ tỷ ra ngoài, không nói bọn ta không thể vào đưa đồ, ta đưa chút đồ ăn đến cho tỷ tỷ, bằng không tỷ tỷ đói chết sợ rằng các ngươi cũng không gánh nổi.

Thị vệ nghĩ một chút cảm thấy cũng có lý, liền để cho Tô Y Nhiên đi vào.

- Sao muội lại vào đây? - Tô Cửu Nguyệt nhìn thấy Tô Y Nhiên đột nhiên đi vào thì giật mình.

- Muội thấy phụ thân nhốt tỷ tỷ như vậy, sợ tỷ tỷ đói nên muội mang cho tỷ tỷ chút đồ ăn. - Tô Y Nhiên nói xong liền bảo thị nữ đặt bánh ngọt trong tay xuống.

- Ồ, cảm ơn. - Tô Cửu Nguyệt cũng không khách khí, nàng thật sự đói rồi, nói xong liền cầm một miếng bánh ngọt lên bỏ vào miệng.

Tô Y Nhiên vẫn đang nghĩ chuyện khác không chú ý đến hành vi bất nhã như vậy của nàng.

- Tỷ tỷ, lẽ nào tỷ cam tâm gả cho Nhiếp Chính Vương như vậy sao? - Tô Y Nhiên nhìn Tô Cửu Nguyệt hỏi.

Tiếp theo lại nhỏ giọng nói:

- Nghe nói Nhiếp Chính Vương đó vô cùng tàn bạo, quanh năm đeo mặt nạ nghe nói chính là bởi vì dáng vẻ quá xấu, còn doạ trẻ con khóc.

- Hả? Thật sao? Thật doạ người. - Tô Cửu Nguyệt dáng vẻ sợ chết.

Một giây sau lại là đáng vẻ bất đắc dĩ nói: - Vậy ta có thể làm thế nào đây, phụ thân nói, nếu ta còn dám chạy trốn ông ấy sẽ chặt gãy chân ta, cũng không nói phụ thân, lẽ nào bảo ta kháng chỉ sao? Đó là tội chết.

- Cái này... vậy làm thế nào? - Tô Y Nhiên dáng vẻ gấp gáp thay nàng.

Tô Cửu Nguyệt cũng không biết ả muốn làm gì, tuỳ theo ả đi, dù sao nàng cũng sẽ không mắc lừa.

- Tỷ tỷ, tỷ xem như vậy có được không? - Tô Y Nhiên nói xong lại đến gần Tô Cửu Nguyệt, thì thầm nói.

- Đến ngày tỷ tỷ xuất giá, muội sẽ nghĩ lý do đến đưa đồ cho tỷ tỷ, sau đó muội thay tỷ xuất giá, đến lúc đó khăn trùm đội lên đầu tân nương rồi người khác cũng không nhìn ra được.

- Cái gì? Như vậy sao được? - Tô Cửu Nguyệt kinh hô một tiếng dáng vẻ giả vờ sợ hãi.

- Tỷ tỷ, muội cũng không có biện pháp nào khác, từ nhỏ muội đã thích tỷ tỷ, tuy rằng chúng ta không phải cùng một mẹ sinh ra, thế nhưng muội luôn cảm thấy tỷ tỷ đặc biệt gần gũi, muội không thể nhìn tỷ cứ như vậy mà gả cho người như thế được. - Tô Y Nhiên dáng vẻ tỷ muội tình thâm, vì tỷ, muội nguyện ý hi sinh bản thân, trên thực tế trong lòng lại nghĩ, hừ, ta gả qua mới tốt, nam nhân tuấn mỹ như vậy sao có thể tiện nghi cho ngươi.

- Cái này... không ổn lắm. - Tô Cửu Nguyệt giả vờ từ chối.

- Không sao, tỷ tỷ, đây là muội vì tỷ, muội nguyện ý, tỷ tỷ không cần cảm thấy mắc nợ muội. - Tô Y Nhiên thấy Tô Cửu Nguyệt giống như muốn đồng ý lập tức tiếp thêm, ả còn cho rằng ả phải tốn công nói chuyện một phen.

- Vậy... được thôi. - Tô Cửu Nguyệt dáng vẻ chỉ có thể uỷ khuất cho muội rồi, trong lòng lại hét thầm, bạch liên hoa, dám chiếm nam nhân của ta.

- Thật sao? Vậy tỷ tỷ chúng ta quyết định như vậy đi, tỷ trước tiên nghỉ ngơi cho tốt, muội về trước. - Tô Y Nhiên cố nén vui mừng trong lòng, muốn mau chóng vể chăm sóc thật tốt dung nhan, đến lúc đó nhất định phải dùng dáng vẻ đẹp nhất xuất hiện trước mặt Nhiếp Chính Vương.

- Được rồi, đến hôm đó muội nhất định phải nhớ đến đấy. - Tô Cửu Nguyệt nhìn Tô Y Nhiên giống như không yên tâm còn căn dặn một câu.

- Ừm, tỷ tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ tới.

"Ký chủ, xin đừng làm loạn, bằng không sẽ tiếp nhận hình phạt." Hệ thống đột nhiên lên tiếng.

"Hệ thống, em cứ yên tâm đi, ta sẽ không làm loạn, ta chính là muốn trừng phạt Tô Y Nhiên đó một chút, xem cô ta còn dám nhớ nhung nam nhân của ta không." Tô Cửu Nguyệt nói.

"Ký chủ chị muốn làm cái gì?" Hệ thống hỏi.

"Yên tâm đi, đến hôm đó em sẽ biết ngay thôi." Tô Cửu Nguyệt ra vẻ bí hiểm.

Hệ thống... được thôi, ta không hỏi nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK