- Mẹ, con dẫn bạn và Mộ ca ca đến nhà, mọi người tiếp đón một chút đi, con nói chuyện với anh một chút. - Tô Cửu Cửu hùng hổ xông vào trong nhà nói rồi kéo Tô Hàn lên lầu.
- Ôi, làm cái gì vậy, đây là? - Tô Hàn hỏi.
- Còn nữa sao em lại đưa cả cái tên họ Mộ đó đến đây. - Tô Hàn không vui hỏi.
- Cái gì mà tên họ Mộ chứ, đó là Mộ ca ca, nam thần của em, anh còn dám nói xấu anh ấy nữa em sẽ đánh anh. - Tô Cửu Cửu hai tay chống nạnh nghiêm túc.
- Em muốn nói với anh chuyện khác cơ, nhìn thấy em vừa dẫn một chị gái xinh đẹp đến không?" Tô Cửu Cửu vẻ mặt chờ mong nhìn Tô Hàn.
- Ách, nhìn được, thế nào? - Tô Hàn hứng thú, vừa rồi chỉ liếc mắt một cái chỉ biết là nữ thôi, cụ thể là dáng vẻ như thế nào, thật ngại quá anh chưa nhìn.
Tô Cửu Cửu đảo mắt.
- Cô ấy thích anh.
- Cái gì? - Doạ cho Tô Hàn hét lớn một tiếng.
- Không phải, vậy sao em có thể đưa cô ấy về nhà, ngộ nhỡ cô ấy quấn lấy anh thì làm thế nào. - Tô Hàn kinh ngạc.
- Cái gì mà ngộ nhỡ người ta quấn lấy anh chứ? Còn nữa người ta quấn lấy anh đó không phải là vinh hạnh của anh sao? Người ta xinh đẹp như vậy, hơn nữa em đưa cô ấy đến đây là có nỗi khổ riêng. - Tô Cửu Cửu nói.
- Nỗi khổ gì? - Tô Hàn vẻ mặt nghi hoặc, nỗi khổ gì mà phải hi sinh nhan sắc của anh.
- Cô ấy thích anh, thế nhưng lại bởi vì tình hình gia đình không tốt, trước kia không dám đến gần anh, chỉ ở xa xa nhìn anh một cái là cô ấy có thể vui mừng cả ngày, cô ấy còn có một người mẹ bị bệnh, chỉ dựa vào một mình cô ấy nuôi dưỡng, đó là mẹ nuôi của cô ấy, anh thấy cô ấy hiếu thuận với mẹ nuôi như vậy. - Tô Cửu Cửu nói xong cũng cảm động muốn khóc.
- Vậy... anh cũng không thể bởi vì những thứ này mà ở cùng người ta được, anh đây là khồng tình chứ không phải là ái tình. -Tô Hàn vẫn rất lý trí.
- Anh không cần gấp, nghe em nói tiếp. - Tô Cửu Cửu đánh anh một cái.
- Quan trọng nhất là, Bác Thần đó nhìn trúng cô ấy rồi, anh ta cả ngày làm phiền người ta, Bác Thần nhà có tiền cô ấy không dám đắc tội, thế nhưng cô ấy lại không thích anh ta, đây chính là điều khiến cô ấy rất khó xử, anh có biết không? Anh nhẫn tâm nhìn một cô gái xinh đẹp như vậy thích anh như vậy bị Bác Thần quấy rối sao? - Tô Cửu Cửu nhìn Tô Hàn hỏi.
- Đây... vậy em muốn thế nào?
Ôi, cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề rồi.
- Em chính là muốn anh bảo vệ người ta, không có chuyện gì thì đi tìm người ta, có thời gian rảnh thì hẹn cô ấy, để Bác Thần đó không có cơ hội ra tay, ngộ nhỡ Bác Thần đến mức chó cùng dứt dậu, uy hiếp người ta thì làm thế nào, lương tâm của anh có cắn rứt không? - Nói xong Tô Cửu Củu cũng suýt chút nữa cho là thật rồi.
- Cái này... được.. được rồi. - Tô Hàn cũng không còn cách nào, ôi, ai bảo anh đẹp trai như vậy lại thích giúp người như thế chứ, suy cho cùng người thích anh, anh cũng không thể thấy chết không cứu được.
- Nói xong rồi, đợi chút em xuống lầu với người ta một chút, nói cho cô ấy biết nếu Bác Thần có nhiều chuyện thì anh sẽ giúp. - Tô Cửu Cửu nói.
....
- Cái này... Tiểu Mộ, đây là... - Mẹ Tô lần đầu tiên gặp Hạ An Lan còn tưởng rằng là Mộ Nam đưa tới, còn nghĩ, Tiểu Mộ có bạn gái rồi sao? Vậy A Bảo làm thế nào đây?
- Dì, đây là bạn của A Bảo, đợi chút dì hỏi cô ấy. - Mộ Nam giải thích
-À ừ, hoá ra là bạn của A Bảo, cháu gái ngồi đi, muốn uống chút gì không? Sữa hay là nước ép.
- Uống nước là được rồi, cảm ơn dì, thật ngại quá không nói gì đã đột nhiên tới, quấy rầy dì rồi. - Hạ An Lan có chút ngượng ngùng.
- Không sao, không quấy rầy, một chút cũng không quấy rầy. - Mẹ Tô cười ha ha, không phải bạn gái của Tiểu Mộ là tốt rồi, A Bảo vẫn còn cơ hội.
- Lan Lan, giới thiệu cho cô một chút, đây là anh trai tôi. - Tô Cửu Cửu kéo Tô Hàn đến trước mặt Hạ An Lan.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã không được rồi, Tô Hàn cảm thấy mình động lòng rồi, cô gái trước mắt chính là chân mệnh thiên nữ của mình.
Nhìn Tô Hàn ngẩn ngơ, Hạ An Lan chỉ có thể mặt dày nói: - Xin chào, tôi tên Hạ An Lan.
Nghe thấy Hạ An Lan nói chuyện Tô Hàn mới phản ứng lại vội vàng nói: - Ngại quá, tôi là Tô Hàn.
- Mấy đứa trẻ này đứng làm cái gì, ngồi đi, ăn chút trái cây trước đi, chú con đi công ty rồi, chúng ta không đợi ông ấy, ăn chút trái cây đợi chút nữa có thể ăn cơm rồi. - Mẹ Tô nói.
Tô Cửu Cửu lạch bạch chạy đến bên cạnh Mộ Nam, nhìn thấy Tô Hàn và Hạ An Lan, Mộc Nam cưng chiều xoa đầu cô, nói: - Lại nghịch ngợm rồi có phải không.
- Hơi hơi. - Tô Cửu Cử ngại ngùng thè lưỡi cũng mặc kệ anh có phải là nói chuyện của Hạ An Lan và Tô Hàn hay không, dù sao cô cảm thấy anh chính là cưng chiều cô.
Thấy hai người như vậy mẹ Tô càng vui vẻ, bà cảm thấy hai người thật có hi vọng.
Tô Hàn ngược lại có chút căng thẳng, thỉnh thoảng nhìn trộm Hạ An Lan một cái cũng không dám nói chuyện, cũng quên mất Mộ Nam có hành động thân mật như vậy với em gái mình, Hạ An Lan thì không cảm thấy gì, chỉ là Tô Hàn này thỉnh thoảng nhìn cô một cái lại không nói gì khiến cô có chút xấu hổ.
Không Thích Ăn Rau Thơm: "Mộ ca ca, hôm nay em đi tiếp nước rồi, anh biết là tiếp nước gì không? Là nước anh đấy."
Mộ Nam đang họp, điện thoại bên cạnh bỗng nhiên sáng lên, có người gửi tin nhắn tới, vốn dĩ không có ý định xem, liếc mắt một cái phát hiện là Tô Cửu Cửu gửi tới, anh lập tức cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy một câu trước lập tức căng thẳng nắm chặt điện thoại chuẩn bị đi ra ngoài, thế nhưng nhìn thấy câu sau lại dừng lại, lập tức bất đắc dĩ nở cụ cười.
Cổ đông phía dưới đưa mắt nhìn nhau, tổng tài làm sao vậy? Sao đột nhiên lại cười, thật doạ người.
Cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, Mộ Nam phản ứng lại lập tức khôi phục lại vẻ mặt băng sơn: - Còn có vấn đề gì không? Không có vấn đề gì thì tan họp. - Nói xong liền quay người đi ra ngoài.
Tô Cửu Cửu bên đó vẫn đang tiếp tục.
Không Thích Ăn Rau Thơm: "Mộ ca ca, hôm nay em đi cày ruộng, anh biết em cày ruộng gì không? Là quyết một lòng với anh."
Không Thích Ăn Rau Thơm: "Mộ ca ca, hôm nay em ăn mì, anh có biết ăn mì gì không? Đột nhiên muốn gặp mặt anh."
Không Thích Ăn Rau Thơm: "Mộ ca ca, hôm nay em uống sữa chua, anh có biết vì sao chua không? không có được sự thương xót của anh."
Nhìn thấy Tô Cửu Cửu đùa giỡn, Mộ Nam không nhịn được mà khẽ cười một tiếng.
Mộ Mỹ Nam: "Không chua, có được."
Mộ Mỹ Nam: "Vậy thì gặp mặt."
Hử? Ý tứ gì vậy? Tô Cửu Cửu vừa muốn hỏi thì tin nhắn của Mộ Nam gửi đến.
Tô Cửu Cửu còn muốn tiếp tục gửi, cô ở đây vẫn còn một đống, Mộ Nam bên đó lại gửi tin nhắn tới rồi.
Mộ Mỹ Nam: "A Bảo, đang ở đâu?"
Không Thích Ăn Rau Thơm: "Mộ ca ca, em ở nhà."
Mộ Mỹ Nam: "Có thời gian không? Anh có thể hẹn em ra ngoài chơi không?"
Không Thích Ăn Rau Thơm: "Được thôi, Mộ ca ca đợi em."
Mộ Mỹ Nam: "Không cần vội cứ từ từ, anh qua đón em."
Gửi xong câu này, Mộ Nam nhìn trợ lý bên cạnh, hỏi:
- Hôm nay tôi thế nào?"
- Hử? - Trợ lý vẻ mặt lờ mờ, lời này của tổng tài là ý gì? Thử mình sao?
- Hôm nay tôi ăn mặc thế nào? - Mộ Nam tiếp tục hỏi.
- Ách... rất đẹp trai, rất có khí chất, đặc biệt phù hợp với ngài. - Trợ lý muốn thổi phồng anh cũng thấy không sai.
- Ừm, tăng lương, còn nữa, tôi tan ca, việc sau này cậu xử lý đi. - Nói xong liền quay người rời đi.
- Cái này... Trợ lý vẻ mặt lờ mờ.
Một bên khác...
- Cha, mẹ, con ra ngoài đây, Mộ ca ca hẹn con, hôm nay không ăn cơm nhà đâu. - Tô Cửu Cửu nói xong liền chuẩn bị hùng hổ chạy ra ngoài.
Sau đó nhớ đến gì đó lại quay lại "moah" ôm mẹ Tô hôn một cái vào má bà.
- Cha, yêu cha. - Nói xong lại dựng hình trái tim với cha Tô.
- Cha, mẹ, con đi đây, bye bye. - Tô Cửu Cửu vừa vẫy tay vừa chạy ra ngoài.
- Chơi vui nhé, chú ý an toàn, về muộn một chút cũng không sao. - Mẹ Tô ở phía sau hô to.
....
- Chàng trai, có muốn mua bó hoa tặng bạn gái không? - Một bà lão xách một giỏ hoa hồng, đi đến bên cạnh Mộ Nam và Tô Cửu Cửu hỏi.
Tô Cửu Cửu lén lút nhìn Mộ Nam một cái, bà lão này nói cô là bạn gái của anh ấy, Mô ca ca sẽ phản ứng thế nào.
- Mua một bông không? Đại diện cho một lòng một dạ. - Bà lão nói.
Bà lão bây giờ đều theo trào lưu này sao?
Mộ Nam nhìn Tô Cửu Cửu khẽ cười, sau đó nhìn bà lão nói: - Mua một bông.
- Được, được, chúc cháu và bạn gái ân ân ái ái, hoà hoà mỹ mỹ. - Bà lão nói rồi đưa hoa cho Mộ Nam.
- Cảm ơn. - Mộ Nam nhận hoa.
- A Bảo, thích không? - Mộ Nam đưa hoa cho Tô Cửu Cửu.
- Thích ạ, cảm ơn anh. - Tô Cửu Cửu có chút đỏ mặt.
Đi dạo, họ liền đi đến bên một cái hồ nhỏ, xung quanh đều rất an tĩnh, thỉnh thoảng có vài người chạy bộ và đi bộ qua lại.
Tô Cửu Cửu vẫn đang nghĩ đến chuyện hồi nãy, bà lão nói cô là bạn gái của Mộ ca ca, Mộ ca ca cũng không giải thích, là có một chút thích cô, hay là sợ cô mất mặt nên mới không giải thích.
Tô Cửu Cửu vừa cúi đầu nghĩ vừa đi cũng không nhìn đường, một người chạy bộ qua suýt chút nữa đụng phải cô.
- Nghĩ gì vậy? - Mộ Nam kéo cô vào lòng hỏi.
- Hả? - Tô Cửu Cửu lờ mờ.
Hít một hơi thật sâu, đột nhiên rất nghiêm túc nhìn Mộ Nam hỏi: - Mộ ca ca, anh có thích cô gái nào không?
Mộ Nam sửng sốt, dường như là không ngờ rằng cô sẽ hỏi câu này, sau đó khẽ cười nhìn Tô Cửu Cửu ôn nhu nói:
- Có.
- Hả? - Tô Cửu Cửu lờ mờ, cô vẫn luôn cho rằng anh không thích cô gái nào, vậy bây giờ phải làm thế nào? Cô vẫn còn chưa yêu đã thất tình rồi sao?
- Hử? - Thấy cô đột nhiên không nói gì, Mộ Nam nhìn cô một cái.
- À, không có gì, chỉ là, anh đẹp trai như vậy cô gái anh thích chắc chắn cũng rất xinh đẹp. - Tô Cửu Cửu càng nói càng nhỏ, thật sự không trách cô, hiện giờ tâm tình của cô không tốt, vô cùng không tốt.
Mộ Nam nhìn Tô Cửu Cửu giọng nói càng ôn nhu:
- Ừm, rất xinh đẹp, còn rất đáng yêu.
- Ừm. - Tô Cửu Cửu không có tâm trạng trả lời một tiếng, tự mình đi đằng trước.
Mộ Nam sao lại cảm thấy hình như cô không vui, là anh nói sai chỗ nào sao?
Nhìn cô gái nhỏ trước mặt, Mộ Nam bất đắc dĩ cười một cái, cô sẽ không hiểu lầm đấy chứ, sau đó liền đi lên kéo Tô Cửu Cửu lại.
- A Bảo, có phải em hiểu lầm gì không? - Mộ Nam hỏi.
- Em hiểu lầm gì sao? Anh cũng có cô gái mình thích rồi còn đối tốt với em như vậy, còn kéo em làm gì? - Tô Cửu Cửu nói.
Mộ Nam sửng sốt, dường như là không ngờ rằng cô sẽ đột nhiên tức giận.
- Xin lỗi, là anh không nói rõ với em cô gái anh thích là A Bảo để em hiểu lầm em tức giận, đều là anh không tốt.
- Hả? - Lần này đến lượt cô sửng sốt rồi.
Thấy cô ngây ngốc Mộ Nam thật sự là vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đưa tay bóp khuôn mặt nhỏ của cô.
- Vậy Tô Cửu Cửu tiểu thư, em thấy anh như vậy có thích hợp làm bạn trai em không? - Tô Cửu Cửu đỏ mặt, cúi đầu, cũng không trả lời anh chỉ đưa tay ra để anh nắm.
Cho đến khi Mộ Nam đưa Tô Cửu Cửu về đến nhà, Tô Cửu Cửu mới nhanh như chớp hôn lên má anh một cái, sau đó lập tức rời đi, nói một tiếng: - Bạn trai ngủ ngon. - Nói xong liền chạy vụt vào trong nhà.
Mộ Nam sửng sốt một chút, sau đó nhìn bóng dáng nhỏ bé giống như chạy trốn, sờ gương mặt vừa rồi bị hôn mỉm cười.