Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Khụ khụ. - Tô Hàn nằm trên giường bệnh đại khái nghe thấy lời của mẹ ruột mình thực quá đau lòng, khiến cho anh tức giận đến tỉnh lại.

- Tô Hàn, anh tỉnh rồi, thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không? Anh nói đi, em đi gọi bác sĩ. - Tô Cửu Cửu và cha Tô, mẹ Tô mới động chân, vẫn còn chưa kịp nhấc chân, Hạ An Lan đã xông đến bên giường bệnh, khẩn trương hỏi han Tô Hàn.

Ặc....

Lúng túng 0 giờ lẻ 1 giây, mẹ Tô mở miệng nói: - Được rồi, biết con còn sống là mẹ và cha con yên tâm rồi, chăm sóc tốt cho tiểu cô nương nhà người ta, đừng ức hiếp nó. - Nói xong liền kéo cha Tô đi ra ngoài.

Rốt cuộc ai là người cần chăm sóc đây.

- Ặc... - Tô Cửu Cửu nhìn Tô Hàn, lại nhìn Hạ An Lan, lại nhìn Mộ Nam kéo tay mình, Tô Cửu Cửu nói với Tô Hàn: - Chăm sóc tốt cho mình. - Sau đó không cho Tô Hàn cơ hội nói chuyện liền quay đầu cười với Mộ Nam, nói:

- Mộ ca ca chúng ta đi thôi.

- Được. - Mộ Nam xoa đầu cô, nhìn cũng không nhìn Tô Hàn một cái, kéo Tô Cửu Cửu đi ra ngoài.

- Này, đám người vô lương tâm, còn tên họ Mộ kia nữa, cậu có để anh vợ vào trong mắt không hả. - Nhìn thấy bóng ảnh của họ rời đi Tô Hàn hét lớn.

Vừa quay đầu liền nhìn thấy Hạ An Lan, vành mắt vẫn còn đọng nước trừng mắt nhìn anh, giống như còn có chút uỷ khuất nói: - Đừng hét, vết thương của anh chưa lành, nếu để rách ra thì làm thế nào.

- Được, được, được, anh không hét, Lan Lan em đừng khóc. - Đối với Hạ An Lan, Tô Hàn lập tức dịu dàng.

- Thế nhưng Lan Lan, em xem họ rời đi hết rồi, không có ai chăm sóc anh nữa. - Tô Hàn kéo góc áo của Hạ An Lan khẽ lắc lắc, giống như là cô vợ nhỏ uỷ khuất.

"Phụt" Hạ An Lan nhìn dáng vẻ này của anh, không nhịn được mà cười bật ra.

- Lan Lan em cười thật đẹp, giống như đoá hoa mùa xuân. - Tô Hàn nhìn Hạ An Lan cười cũng ngây ngốc cười theo.

- Được rồi, đừng dẻo mồm nữa. - Hạ An Lan đỏ mặt trừng mắt với anh, bị thường vẫn còn không an phận.

- Anh trước tiên ở lại đây, em đi mua cho anh chút đồ ăn, có chuyện gì nhớ gọi bác sĩ. - Hạ An Lan đột nhiên nhớ đến sáng sớm gọi điện cho anh chắc chắn chưa ăn gì lại giày vò lâu như vậy.

- Được, Lan Lan chậm chút cũng không sao, anh đợi em. - Tô Hàn nói xong liền ngoan ngoãn nằm xuống giống như bạn học nhỏ.

Ở một phòng bệnh khác.

- Mẹ. - Hạ An Lan đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy một cặp vợ chồng ngồi ở trước giường bệnh của mẹ cô đang nói gì đó với bà, nhìn cách ăn mặc của họ thì không giống là người bình thường, bởi vì cô đột nhiên mở cửa đi vào khiến cho họ đều nhìn qua, lúc nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ, trong lòng Hạ An Lan đột nhiên lách cách một cái, có một loại dự cảm khác lạ.

- Lan Lan đến rồi à, hai vị này là cha mẹ ruột của con. - Mẹ Hạ nhìn Hạ An Lan ôn nhu nói, Hạ An Lan là do mẹ Hạ nhặt được trong một đêm mùa đông, đáng thương tội nghiệp, mùa đông chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, khuôn mặt nhỏ cũng bẩn thỉu, mẹ Hạ nhìn thấy đứa bé đáng thương liền đem cô về nhà, lúc đó đứa bé đã bốn, năm tuổi rồi, thế nhưng hỏi tình hình của cha mẹ ruột thì cô không nhớ được, cứ như vậy, mẹ Hạ cũng chưa từng giấu cô nói cô là con ruột của mình, trẻ con rất hiểu chuyện, mẹ Hạ cũng rất tôn trọng cô.

Hạ An Lan sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía bọn họ gật đầu nói: - Chào chú dì.

Sau đó lại nhìn mẹ Hạ hỏi:

- Mẹ, mấy ngày này cảm thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?

- Mẹ không sao, vẫn như cũ thôi. - Mẹ Hạ vẫn ôn nhu trả lời.

Nhìn thấy thái độ của Hạ An Lan với họ còn có câu "chú dì" đó cha Lâm và mẹ Lâm vẫn có chút thất vọng, có điều thời khắc nhìn thấy mặt Hạ An Lan, mẹ Lâm đã xác định rồi, đây tuyệt đối là con gái bà, giống hệt với mẹ của bà cũng chính là bà ngoại của Hạ An Lan khi còn trẻ.

Ngoài phòng bệnh...

- Các người dựa vào cái gì mà xác định tôi là con gái của hai người? - Hạ An Lan nhìn cặp vợ chồng trước mặt tuy rằng trong lòng cô đã có đáp án rồi, thế nhưng cô vẫn muốn hỏi cho rõ, còn có bọn họ vì sao lại bỏ rơi cô, vì sao nhiều năm như vậy mới đi tìm cô?

- Xin lỗi, cha mẹ tìm người điều tra con, cũng lấy được DNA của con làm giám định rồi, đây là báo cáo giám định. - Cha Lâm nói xong đưa tờ giấy trong tay cho cô.

Hạ An Lan nhìn ông một cái, nhận lấy báo cáo trong tay ông, bên trên viết căn cứ kết quả phân tích DNA, ngoại trừ sinh đôi cùng trứng, dựa vào quan hệ họ hàng và ngoại sinh, căn cứ vào kết quả kiểm nghiệm... Hạ An Lan có quan hệ chan con với ông.

Xem xong, ở phần báo cáo, Hạ An Lan nói không rõ trong lòng mình có cảm giác gì, đưa báo cáo trả lại cho cha Lâm, cái gì cũng không nói, sau đó quay người rời đi, mẹ Lâm muốn đi theo, lại bị cha Lâm ngăn lại:

- Cho con bé một chút thời gian, để nó tiêu hoá đã, con bé có thể nhất thời vẫn chưa tiếp nhận được.

Nghe cha Lâm nói như vậy, mẹ Lâm có gấp cũng không còn cách nào, có thể, cô thật sự cần chút thời gian để bình tĩnh.

- Lan Lan, có phải em có chuyện gì không vui không? - Tô hàn nhìn Hạ An Lan từ khi quay về có chút khác lạ, tuy rằng cô vẫn luôn cố gắng che giấu, thế nhưng anh vẫn nhìn ra được, cô không vui.

Hạ An Lan nhìn anh, lắc đầu, lại không nói chuyện.

- Có gì không vui có thể nói cho anh biết không? Anh muốn cùng em không vui. - Tô Hàn có chút uỷ khuất nói.

"Phì" Hạ An Lan không nhịn được phì cười,

- Đồ ngốc, làm gì mà không vui cũng phải cùng nhau.

- Anh mặc kệ, dù sao anh chính là muốn giống như em. - Tô Hàn kéo tay cô bắt đầu ăn vạ.

Hạ An Lan nhìn anh một lát, mới chậm rãi lên tiếng:

- Vừa rồi em đi thăm mẹ em, em nhìn thấy cha mẹ đẻ của em rồi, họ đến tìm em rồi.

Tô Hàn đột nhiên rất nghiêm túc kéo tay cô, không tiếp lời, đợi cô tiếp tục nói.

- Anh nói xem, vì sao năm xưa họ lại bỏ rơi em? Vì sao nhiều năm như vậy rồi mới đến tìm em? - Hạ An Lan nhìn Tô Hàn giống như đang hỏi anh lại giống như hỏi mình.

- Vậy em có từng hỏi họ vì sao không? - Tô Hàn đột nhiên hỏi.

Hạ An Lan sửng sốt, lắc đầu nói:

- Không, chưa từng hỏi.

- Vậy không sao, có thời gian chúng ta lại hỏi. - Tô Hàn đột nhiên ôn nhu.

- Lan Lan, anh muốn ngủ, ngủ cùng anh có được không. - Một giây sau anh liền kéo tay Hạ An Lan làm nũng, ngây thơ như một đứa trẻ.

- Hả? - Hạ An Lan đỏ mặt, sao đột nhiên lại liên quan đến đi ngủ.

- Có được không, Lan Lan. - Tô Hàn tiếp tục nũng nịu.

- Không được, sẽ đụng vào vết thương của anh, anh nghỉ ngơi cho tốt đi. - Hạ An Lan đỏ mặt cự tuyệt.

- Sẽ không đâu, không đâu, em xem cái giường này lớn như vậy, ba người ngủ cũng không vấn đề, anh mặc kệ, anh muốn em ngủ cùng anh, bằng không anh không ngủ. - Tô Hàn bắt đầu ăn vạ.

- Thế nhưng... - Hạ An Lan vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

- Không có thế nhưng, Lan Lan cùng anh đi. - Tô Hàn dùng lực kéo cô xuống.

- Được, em tự lên, anh cẩn thận một chút, cẩn thận chạm vào vết thương. - Hạ Lan Lan nhìn anh đột nhiên làm mạnh như vậy, thật sự sợ anh không cẩn thận đụng đến vết thương.

- Hi hi, sẽ không đâu, sẽ không đâu. - Tô Hàn vội vàng cười.

Hạ An Lan cởi giày cũng nằm xuống, nghiêng đầu nhìn, Tô Hàn đang trợn tròn mắt không chớp nhìn cô, căn bản không có ý muốn ngủ, khuôn mặt Hạ An Lan đỏ bừng, quay lưng lại với anh, nhỏ giọng nói:

- Làm gì mà nhìn em, mau ngủ đi.

- Anh muốn cầm tay em ngủ. - Tô hàn nhìn thấy Hạ An Lan quay lưng với mình liền nói.

Hạ An Lan chỉ cảm thấy mặt mình nóng rực, thế nhưng vẫn đưa tay về phía anh, Tô Hà nhìn thấy Hạ An Lan khẽ đưa tay tới liền cười, lập tức nắm lấy, sau đó lại đưa bàn tay khác lên khẽ vỗ đầu của Hạ An Lan nói:

- Lan Lan cũng ngủ đi.

Có lẽ thật sự là buồn ngủ rồi, bị anh khẽ vỗ vỗ lại thật sự có chút buồn ngủ, không lâu sau cô liền ngủ.

....

"Chúc mừng ký chủ, nam chính và nữ chính đã ở bên nhau, ký chủ cũng giúp đỡ nguyên chủ thay đổi cuộc sống của nguyên chủ, trải qua cuộc đời hạnh phúc mỹ mãn mà nguyên chủ muốn." trong đầu Tô Cửu Cửu đột nhiên vang lên tiếng nói của hệ thống.

"Cái gì? Vậy bây giờ chị sẽ rời khỏi thế giới này sao?" Tô Cửu Cửu giật mình, cô không nỡ, cô vẫn còn chưa gả cho Mộ ca ca, còn chưa sinh con cho anh, chưa nhìn thấy anh tranh và Lan Lan kết hôn.

"Ký chủ yên tâm, nếu đã giúp đỡ nguyên chủ thay đổi cuộc đời, chắc chắn sẽ cho cuộc đời này của nguyên chủ xong rồi mới có thể rời khỏi thế giới này." Hệ thống nói.

"Ồ, may quá, may quá." Tô Cửu Cửu thở phào một hơi.

- Thế nào rồi? - Mộ Nam đột nhiên lên tiếng hỏi.

Vốn dĩ hôm nay muốn cùng cô đi chơi, cô không nói không cần làm chuyện hại nước hại dân đó, Tô Đát Kỷ khiến quân vương không lên triều, không nên gọi anh đến làm việc còn ở cùng anh, cô có thể cùng anh làm việc, anh chắc chắn là vui vẻ.

Đây không phải là vừa ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy biểu tình thiên biến vạn hoá của cô, kinh ngạc một lát, khó xử một lát, một lát lại là dáng vẻ sống sót sau tai nạn, đáng yêu chết đi được.

- Không có, không có, em đang nghĩ, Mộ ca ca khi nào chúng ta kết hôn? - Tô Cửu Cửu híp mắt cười hỏi anh.

Mộ Nam buông tập văn kiện trong tay xuống, nhấc chân đi đến trước mặt cô, cúi người hôn lên môi cô, ôn nhu nói:

- Chỉ cần A Bảo muốn, thì bây giờ cũng được.

Tô Cửu Cửu cũng đưa tay lên quàng lấy cổ anh hôn lên môi anh sau đó nhìn anh ngọt ngào nói:

- Vậy chúng ta hỏi cha mẹ trước."

- Được. - Mộ Nam cười cưng chiều xoa đầu cô.

Ba năm sau...

- A! Mộ Dung Dịch, con chết chắc rồi. - Tô Cửu Cửu nhìn phiên bản thu nhỏ của Mộ Nam, tức giận đến mức không chịu được, giống y như một khuôn đúc ra, sao lại cách biệt lớn như vậy, nhỏ thì mỗi ngày đều có thể khiến cô tức giận đến chết.

- Sao vậy bà xã? - Nghe thấy Tô Cửu Cửu bốc hỏa quát, Mộ Nam mặc tạp dề một tay cầm nắp vung một tay cầm cái sản từ phòng bếp đi ra, nếu như để những nhân viên của công ty nhìn thấy tổng tài bình thường lạnh lùng của bọn họ có bộ dạng này chắc chắn sẽ dọa chết bọn họ.

- Anh xem con trai anh, nó lấy son môi mà em thích nhất ra vẻ, bình thường e cũng không nỡ dùng cây son này, nó lại lấy ra để vẽ lung tung. - Nhìn thấy chồng mình đến, Tô Cửu Cửu lập tức cảm thấy vô cùng ủy khuất.

- Bà xã ngoan, đừng giận, đừng giận, lát nữa anh sẽ dạy dỗ nó, son môi chồng sẽ mua cho vợ, muốn mua bao nhiêu thì mua. - Trên tay Mộ Nam đang cầm đồ nên chỉ có thể hôn cô một cái.

- Vợ ngồi đây trước, lát nữa là có thể ăn cơm rồi, đợi chồng bận xong sẽ dạy dỗ nó. - Mộ Nam dỗ dành Tô Cửu Cửu xong sau đó lại nhìn con trai gây họa còn không biết lỗi kia, nói: - Tiểu tử con đợi cha.

Mộ Nam nói giáo huấn con trai, kết quả ngày hôm sau chính là Mộ Dung Dịch bị cha mẹ vô lương tống về nhà bà ngoại, còn Tô Cửu Cửu và Mộ Nam chuẩn bị đi du lịch chỉ có hai người.

Nhớ tới lúc trước họ kết hôn không bao lâu thì Tô Cửu Cửu có thai, sau đó sinh con căn bản không có thời gian cho hai người, bây giờ con đã lớn rồi, công ty của Mộ Nam cũng không bận, cuối cùng cũng có thời gian có thể tận hưởng thế giới của hai người rồi.

Lúc họ chuẩn bị hành lý xong xuôi đi ra cửa, chuông cửa vang lên, Tô Cửu Cửu hiếu kỳ, lúc này còn có ai đến, không thể là cha mẹ lại đem tiểu tử đó trả về chứ, không thể nào, tuy rằng nghi hoặc nhưng cô vẫn đi ra mở cửa/

- Hai người sao lại đến đây? - Tô Cửu Cửu vừa mở cửa đã nhìn thấy Tô Hàn và Hạ An Lan, còn cầm theo túi lớn túi nhỏ hành lý.

- Anh không phải nghe cha mẹ nói hai người muốn đi tận hưởng thế giới của hai người sao? Vừa hay anh và Lan Lan cũng muốn đi hưởng tuần trăng mật, chúng ta cùng đi, người đông náo nhiệt. - Tô Hàn nói.

Quên không nói, Hạ An Lan được Lâm gia nhận về, con gái vừa nhận về cha Lâm, mẹ Lâm chắc chắn không nỡ gả đi nhanh như vậy, nên kéo dài ba năm, hai tháng trước Tô Hàn mới có thể lấy được Hạ An Lan về, cũng khiến cho anh vui đến hỏng rồi.

- Anh vợ, anh cũng biết là thế giới của hai người mà còn đến quấy rầy bọn em. - Mộ Nam không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh Tô Cửu Cửu nói với Tô Hàn.

- Khà, đông người càng vui, hơn nữa anh và Lan Lan chính là đi hưởng tuần chăng mật, bọn anh còn không ghét bỏ các em mà. - Tô Hàn nói.

- Cửu Cửu, quấy rầy rồi, thế nhưng Tô Hàn nói người đông chơi càng vui, chị cũng muốn đi cùng em. - Hạ An Lan nói.

- Lan Lan em có anh rồi còn không đủ à? - Tô Hàn ủy khuất ôm Hạ An Lan, mỗi lần ở cùng em gái là Lan Lan lại lạnh nhạt với anh, tuy rằng là em gái ruột, thế nhưng anh cũng biết ghen.

- Bà xã, em chỉ có thể thích anh. - Mộ Nam cũng ôm lấy Tô Cửu Cửu nói.

- Được, được, được, thế nhưng em cũng thích đông người náo nhiệt một chút, vậy chúng ta cùng xuất phát đi. - Tô Cửu Cửu nói.

....

Tô Cửu Cửu cuối cùng ở thế giới này đến năm tám mươi lăm tuổi, ngày cô đi một chút đau khổ cũng không có, chỉ an tĩnh nằm trên giường rồi đi, sau khi cô đi không bao lâu, Mộ Nam cũng đi theo.

Vừa mở mắt ra, Tô Cửu Cửu lại trở về một không gian trắng xóa.

Ngoại trừ chiếc giường dưới thân, một cái bàn ở đối diện giường, thì không có vật gì khác, cảnh tượng quen thuộc này,

Cô hoàn thành nhiệm vụ trở về rồi.

Thế nhưng sao cô lại cảm thấy trong đầu trống rỗng, sao lại không nhớ gì cả.

Bỏ đi, không quản nữa.

"Hệ thống, bắt đầu nhiệm vụ mới đi."

"Bắt đầu chuyển đến thế giới nhiệm vụ mới."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK