Tô Y Nhiên vừa đi, Tô Cửu Nguyệt lập tức chạy đến cửa đập vào cánh cửa, nói: - Các ngươi đi gọi phụ thân ta tới đây, cứ nói ta đã nghĩ được phương pháp chạy trốn rồi, bằng không ta sẽ đập đầu chết, mau đi gọi phụ thân ta đến.
Thị vệ ở ngoài cửa....
- Còn không mau đi, có tin bây giờ ta lập tức đập đầu chết trong phòng khiến các ngươi không có cách nào ăn nói không. - Không nghe thấy người ngoài cửa có động tĩnh, Tô Cửu Nguyệt lại uy hiếp nói.
- Đại tiểu thư xin đừng xúc động, chúng tôi sẽ đi gọi đại nhân tới. - Thị vệ ở ngoài cửa đột nhiên lên tiếng, bọn họ cũng sợ Tô Cửu Nguyệt ngộ nhỡ có chuyện gì thì bọn họ không gánh nổi trách nhiệm.
Quả nhiên, không bao lâu sau Tô Quyền liền đen mặt đi tới.
- Nghịch nữ nhà ngươi, ngươi lại muốn giở trò quỷ gì, ngươi muốn bức ta trói ngươi lại ngươi mới cam tâm có phải không? - Tô Quyền vừa vào đã đen mặt uy hiếp Tô Cửu Nguyệt.
- Cha, cha đừng hung dữ thế. - Tô Cửu Nguyệt nhìn Tô Quyền bĩu môi không vui, lão già này vừa đến đã hung dữ rồi.
Tô Quyền sửng sốt, con gái từ lúc nào lại dám hét lớn với hắn.
Tô Cửu Nguyệt cũng mặc kệ hắn sửng sốt hay không, tiếp tục nói: -Con đã nghĩ thông rồi, gả cho Yến Vương làm vương phi cũng rất tốt, chính là vừa rồi Y Nhiên muội muội đến tìm con, nói muội ấy nguyện ý thay con xuất giá. - Tô Cửu Nguyệt nhắc đến tên của Tô Y Nhiên cũng là nghĩ thời cổ đại con cái nhiều, sợ rằng nàng chỉ nói muội muội, hắn không biết rốt cuộc là muội muội nào.
- Hỗn sược, các ngươi đây là không coi hoàng thượng ra gì, lại muốn lá mặt lá trái, đây chính là tru di cửu tộc, các ngươi e rằng có mười cái đầu cũng không đủ chém - Tô Quyền tức giận, mặt đỏ cũng không biét là vì tức hay là vì sợ.
- Đúng vậy, con cũng biết, con cũng sợ, con sao dám lá mặt lá trái chứ, con lập tức từ chối rồi, thế nhưng muội muội dáng vẻ đó giống như muốn gả cho Yến Vương, con không phải cũng sợ đến lúc đó có gì ngoài ý muốn sao, cho nên mới bảo người gọi cha đến đây nói cho cha biết. - Tô Cửu Nguyệt một chút cũng không chột dạ đỏ mặt lừa được Tô Y Nhiên một vố, cho bạch liên hoa đó dám nhớ nhung nam nhân của nàng.
- Cha, nếu như cha không tin thì đến ngày con xuất giá cha nhìn là biết ngay, muội muội chắc chắn sẽ nghĩ cách đến chỗ con, con chính là sợ đến lúc đó muội ấy dùng biện pháp gì khiến con hôn mê rồi thay con gả đi mới khiến người ta phát hiện phì phiền phức rồi. - Tô Cửu Nguyệt sợ Tô Quyền không tin, tiếp tục nói.
Không phải nàng nói lung tung, nàng dám bảo đảm, nếu như nàng cự tuyệt Tô Y Nhiên ngay, chắc chắn sau đó ả sẽ hạ chút dược gì đó cho nàng, suy cho cùng đây chính là thời cổ đại, những mê dược độc dược đó rất nhiều, nàng vẫn phải cẩn thận một chút.
Cũng không biết Tô Quyền có tin hay không, cuối cùng chỉ 'hừ' một tiếng lại uy hiếp nàng một câu: - Ngươi tốt nhất đừng giở trò với ta, bằng không đừng trách ta chặt gãy chân ngươi. - Nói xong liền quay người rời đi.
- Xời, lão đầu này, một chút cũng không đáng yêu, động một chút là uy hiếp chặt gãy chân ta. - Tô Cửu Nguyệt lẩm bẩm..
Yến Vương Phủ...
- Bản vương đã làm theo phương trượng đại sư nói rồi, ngươi nói như vậy thật sự có tác dụng sao?
Chỉ thấy một vị nam tử đứng ở trước cửa sổ nhìn bầu trời đêm.
Chỉ thấy người đó tuấn mỹ tuyệt luân, mặt như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, gương mặt góc cạnh vô cùng tuấn mỹ, trong mắt thỉnh thoảng có một chút cô đơn, một mái tóc dài đen nhánh, dưới đôi lông mày lưỡi mác là một đôi mắt hoa đào dài nhỏ.
Cũng không biết vừa rồi lời đó hắn đang hỏi mình hay là hỏi người khác.
Chỉ thấy bóng ảnh bên cạnh động một chút sau đó trả lời: - Chủ tử đã làm theo lời phương trượng đại sư nói rồi, chắc chắn không có vấn đề gì.
- À, mà thôi. - Bùi Lâm khẽ cười một tiếng rồi không nói gì nữa.
Đại sư cũng nói tất cả đều là mệnh, nhưng ai mà biết được mệnh này rốt cuộc như thế nào, chỉ cố tận sức thôi, cho dù kết quả không như ý cũng sẽ không quá tiếc nuối đi, Bùi Lâm nghĩ.
Ba ngày sau...
- Phụ thân, vì sao cha lại phải nhốt con lại, con chỉ muốn đưa đồ ăn cho tỷ tỷ thôi, hôm nay tỷ tỷ phải xuất giá rồi con chỉ muốn thăm tỷ ấy thôi.
Tô Y Nhiên một đêm không ngủ, sáu sớm hôm sau ả liền đi đến phòng bếp lấy bánh ngọt, nói muốn thừa lúc đưa đồ ăn cho Tô Cửu Nguyệt sẽ tiến vào tráo đổi với nàng, không ngờ rằng còn chưa đi đến chỗ của Tô Cửu Nguyệt thì phụ thân ả đã dẫn theo thị vệ khí thế bừng bừng đến bắt ả nói muốn nhốt ả lại.
- Vì sao phải nhốt con ư? Ta cảnh cáo con, hôm nay tốt nhất con hãy ngoan ngoãn ở trong này cho ta, bằng không, Tô Quyền ta nhiều ngon gái như vậy, thiếu một đứa cũng không sao cả. - Tô Quyền mặt đen sì đến mức có thể vắt ra mực.
Tô Quyền cũng không nói khoác, trong viện nhiều di nương như vậy, thứ nữ càng nhiều đến mức tên cũng không nhớ nổi, hôm đó Tô Cửu Nguyệt nói với hắn thứ nữ này lại muốn thay nàng xuất giá hắn vẫn không tin lắm, quả nhiên hôm nay để mắt đến ả, cũng không biết nói thứ nữ này gan to hay là ngu xuẩn, ả thế mà cũng thật sự dám nghĩ tới.
- Ai ôi, lão gia, đây là xảy ra chuyện gì, sao lại bảo những thị vệ đó bắt Y Nhiên.
Mẹ ruột của Tô Y Nhiên là Liễu di nương, vừa muốn đến tìm con gái ai biết tỳ nữ lại nói sáng sớm ả đã ra ngoài rồi, vừa ra khỏi viện đã nhìn thấy Tô Y Nhiên bị thị vệ đưa vào bên cạnh là Tô Quyền mặt vẫn còn đen.
- Xảy ra chuyện gì, ta nói cho bà biết, con gái này nếu bà không dạy được, ta sẽ đem chúng đưa xuống thôn trang ở. - Tô Quyền đen mặt uy hiếp.
Doạ cho Liễu di nương run lẩy bẩy, trước không nói Tô Quyền bình thường đen mặt đã khiến bà sợ hãi, đưa đến thôn trang đó cũng giống như lãnh cung, không ai hầu hạ thì thôi đi, có thể cả đời cũng không có cơ hội quay về.
Tô Quyền cũng mặc kệ Tô Y Nhiên bị doạ cho mặt mũi trắng bệch trực tiếp bảo thị vệ nhốt ả vào trong phòng, ai cũng không được phép gặp ả ngay cả mẹ ruột Liễu di nương cũng không được.
Liễu di nương vừa bị Tô Quyền uy hiếp cũng sợ hãi, an phận trở về chỗ ở của mình.
- Ha ha ha a ha ha ha. - Tô Cửu Nguyệt vừa mới được hệ thống truyền đến cảnh tượng của Tô Y Nhiên giống như xem phim, khiến nàng cười đến mức ngã ra sau, cười đến rơi nước mắt.
- Đây... Thị nữ bên cạnh nhìn thấy đại tiểu thư đột nhiên cười lớn còn cho rằng đại tiểu thư ngốc rồi, doạ cho trực tiếp không dám động, còn đang nghĩ có cần thông báo cho đại nhân nói đại tiểu thư bị ngốc không.
....
Tô Cửu Nguyệt lăn qua lăn lại, lăn tới lăn lui, khiến cho mình đói đến đầu váng mắt hoa bụng dán vào lưng, cuối cùng đến Yến Vương Phủ ngồi ở trong phòng rồi.
Trong phòng yên tĩnh đến một thanh âm nhỏ cũng không có, Tô Cửu Nguyệt đối đến mức bụng kêu ùng ục, đồ đội trên đầu lại nặng, cảm thấy đầu mình cũng bị đè ép rồi.
Tô Cử Nguyệt đưa tay ra, đang muốn kéo khăn trùm đầu xuống thì nghe thấy tiếng của hệ thống.
"Dựa theo quy tắc của thời cổ đại, khăn trùm đầu cần phải do phu quân của mình kéo xuống, không thể tự mình kéo xuống."
"Ách... còn, còn nghiên cứu cả quy củ này sao?" Tô Cửu Nguyệt hỏi.
"Em không biết, em chỉ nhắc nhở ký chủ một chút mà thôi."
"Được rồi." Tô Cửu Nguyệt buông tay xuống, vẫn là đợi Yến Vương gì đó đến kéo xuống đi.
Lại nói đêm tân hôn, để một đại mỹ nhân nàng ở đây một mình trong phòng, hắn không mau quay về còn ở bên ngoài uống rượu với những người đó, lương tâm của hắn không đau sao? Tô Cửu Nguyệt nghĩ.
Có điều Tô Cửu Nguyệt này thực ra trách oan cho Bùi Lâm rồi, hiện giờ hắn đang ở thư phòng chứ không phải ở bên ngoài uống rượu với khách khứa, ăn nhất thời cũng không biết nên làm thế nào, làm sao đối mặt với Vương phi chỉ có duyên gặp mặt một lần Tô Cửu Nguyệt, cho nên chỉ có thể ở trong thư phòng.
Chuyện Bùi Lâm ở trong thư phòng hệ thống sớm đã biết rồi, chỉ là nói không nói với Tô Cửu Nguyệt mà thôi, sợ nàng không chịu nổi, sợ đả kích đến nàng, đêm tân hôn vương gia bỏ vương phi một mình ở trong phòng còn mình thì chạy đến thư phòng, bảo ai mà chịu nổi chứ.