Không Thích Ăn Rau Thơm: "Bảo, mình nói yêu đương rồi."
Hương Tiêu Nhĩ Cá Ba La Mật: "Cái gì? Mình vừa ra khỏi xạ quốc cậu lại ở sau lưng mình lén lút nói chuyện yêu đương?"
Hương Tiêu Nhĩ Cá Ba La Mật: "Nói cùng độc thân đó." Lăng Tư Tuyết tức giận, vì sao chỉ để một mình tôi độc thân, nguyệt lão lấy tơ hồng của mình đi buộc bánh trưng rồi sao?
Không Thích Ăn Rau Thơm: "Mình cũng hết cách rồi, tình yêu đến mình cũng không ngăn được."
Hương Tiêu Nhĩ Cá Ba La Mật: "Được rồi, đừng nói nữa, đem lời chúc phúc của mình cút đi."
Không Thích Ăn Rau Thơm: "Cậu cũng không hỏi bạn trai mình là ai sao?"
Hương Tiêu Nhĩ Cá Ba La Mật: "Dừng, không cần hỏi cũng biết, còn không phải là Mộ ca ca đó sao."
Hương Tiêu Nhĩ Cá Ba La Mật: "Nói xem hai người tiến triển đến bước nào rồi? Hôn rồi sao? Hôn ở đâu? Ai chủ động trước?"
Không Thích Ăn Rau Thơm: "Hôn rồi, là hôn má, mình chủ động."
Hương Tiêu Nhĩ Cá Ba La Mật: "Ừm, Bảo của tôi ơi, cậu thật lợi hại." Lăng Tư Tuyết nghĩ hành vi này rất là Tô Cửu Cửu.
Sáng sớm ngày hôm sau...
-Anh làm cái gì? Không ăn sáng mà cứ nhìn em." Tô Cửu Cửu thực sự không nhịn nổi, Tô Hàn không nói chuyện vẫn luôn nhìn cô, bữa sáng trước mặt cũng không thấy động.
Cuối cùng anh ta chậm rãi lên tiếng:
- Em và tên họ Mộ đó ở cùng nhau?
- Ờ, thế nào? - Tô Cửu Cửu thản nhiên nói.
- Hắn ta sao lại theo đuổi được em, vì sao anh theo đuổi Lan Lan mà cô ấy vẫn không đồng ý anh. - Tô Hàn hỏi.
- Xời, em và Mộ ca ca bọn em là lưỡng tình tương duyệt, Lan Lan không đồng ý anh chắc chắn là bởi vì anh quá xấu. - Tuy rằng là anh trai ruột nhưng Tô Cửu Cửu vẫn muốn đùa dai với anh ta.
- Vậy làm thế nào, thế nhưng anh thật sự rất thích Lan Lan, nếu như cô ấy không đồng ý anh, vậy sau này anh thật sự sẽ cô động đến già. - Tô Hàn càng nói càng thương tâm.
Vừa rồi Tô Cửu Cửu cũng đùa dai với anh một chút, cô hỏi hệ thống rồi, hệ thống cũng nói Tô Hàn phù hợp làm nam chính được chọn, nếu như cô nhớ không nhầm, dựa theo kịch bản gốc, Hạ An Lan chính là hai ngày sau sẽ được Lâm gia nhận lại, đến lúc đó anh trai cô sẽ càng khó có cơ hội hơn.
"Vù vù vù..."
Tô Cửu Cửu vừa muốn nói gì đó, đột nhiên điện thoại của Tô Hàn vang lên, vừa nhìn là thấy Hạ An Lan gọi tới, khiến cho Tô Hàn vui đến phát điên rồi, đây chính là lần đầu tiên Hạ An Lan chủ động gọi điện thoại cho anh, Tô Hàn lập tức bắt máy.
"A lô, Lan Lan". Anh vừa nói một câu thì bên đón truyền đến tiếng khóc của Hạ An Lan.
"Tô Hàn, em sợ lắm, Bác Thần tìm đến nhà em rồi, em trốn ở trong phòng anh ta ở bên ngoài đập cửa phòng em, anh ta cầm dao." = Hạ An Lan vừa khóc thút thít vừa nói.
"Cái gì?" Tô Hà bị doạ cho lập tức đứng dậy, sau đó liền chạy ra ngoài "Lan Lan em đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu, anh lập tức tới ngay, lập tức tới, đừng ngắt điện thoại anh lập tức qua đó."
- Này, anh, sao vậy? - Tô Cửu Cửu gọi theo phía sau, nhưng Tô Hàn hiện giờ thực sự là không có thời gian nói chuyện với cô nữa, chạy thẳng ra xe phóng đi.
"Hệ thống, xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Cửu Cửu lập tức liên hệ với hệ thống trong đầu.
"Nữ chính gặp nguy hiểm, Bác Thần ở trong nhà nữ chính cầm dao phá cửa phòng nữ chính". Hệ thống nói.
"Cái gì? Em có thể dẫn đường không, chúng ta cùng đuổi theo." Tô Cửu Cửu vừa nói vừa chạy ra ga-ra.
"Đang tìm đường..."
- Mở cửa, An Lan, em mở cửa ra, anh biết em ở trong đó. - Bác Thần vừa cầm dao gõ vào cánh cửa vừa nói.
- Em ra đây, anh sẽ không làm hại em, anh yêu em như vậy, anh thích em như vậy, anh làm sao có thể làm hại em chứ. - Bác Thần dáng vẻ giống như đã có chút không bình thường.
- Anh đi đi, tôi không thích anh, anh mau ra ngoài cho tôi, tôi gọi người đến rồi. - Hạ An Lan trốn ở trong góc phòng thút thít hét lên, cánh cửa đã khoá cũng bị chèn bàn rồi, không biết lúc nào anh ta sẽ đẩy ra, vừa rồi nhìn thấy Bác Thần cầm dao xông vào thực sự là khiến cô hoảng sợ.
Cũng không biết Tô Hàn lúc nào mới có thể đến.
- Gọi người? Em cự tuyệt anh chính là vì ở cùng với tên họ Tô đó sao? Anh đâu có kém gì hắn? - Bác Thần gào lên, càng dùng lực đẩy cửa.
- Tô gia không có thứ gì tốt cả, Tô Cửu Cửu, Tô Hàn anh đều sẽ không tha cho bọn họ, đợi anh lấy được em rồi sẽ tính sổ với bọn họ.
Đẩy cửa phòng cũng đẩy không ra khiến Bác Thần càng thêm nóng nảy: - Anh khuyên em tự mình ra đây, đợi anh vào được rồi em cũng không dễ chịu đâu.
"Bịch" đột nhiên cửa phòng bị Bác Thần đạp ra.
Hạ An Lan cầm một cái kéo trốn ở trong góc phòng, nói: - Anh đừng qua đây, anh còn dám tới tôi sẽ không khách khí với anh nữa.
- Hả, không khách khí? Anh xem em làm thế nào không khách khí với anh. - Bác Thần vừa nói vừa đến gần Hạ An Lan.
- A...
Đúng lúc anh ta đến gần, đột nhiên anh ta một chân annh ta liền đá vào bụng Hạ An Lan, sau đó lập tức lên trước đoạt lấy cây kéo trong tay cô, sau đó lên trước muốn kéo lấy Hạ An Lan.
- A...
- Khốn kiếp. - Tô Hàn không biết từ lúc nào xông vào, lúc tay của Bác Thần sắp đụng vào Hạ An Lan liền trực tiếp từ phía sau đạp hắn một cái.
- Muốn chết. - Bác Thần phản ứng lại, nhìn thấy Tô Hàn liền nổi giận, tay cầm dao hùng hổ xông tới.
- Cẩn thận. - Hạ An Lan ở phía sau hét lớn.
Bác Thần cầm dao Tô Hàn cũng không dám có động tác quá lớn, may mà thân thể anh tương đối linh hoạt nên Bác Thần mấy lần đâm tới anh đều tránh được.
Dường như đột nhiên phản ứng lại, Bác Thần đột nhiên thay đổi phương hướng quay người đi về phía Hạ An Lan.
Nhìn thấy động tác của Bác Thần Tô Hàn quýnh lên, đang muốn xông lên đạp cho hắn một cái, nào ngờ Bác Thần lại đột nhiên quay người, Tô Hàn vẫn còn chưa kịp tránh, Bác Thần đã đâm một dao vào bụng của anh.
- Anh.
- Tô Hàn.
Nhìn thấy dao trong tay Bác Thần cũng sửng sốt.
Thừa lúc Bác Thần sửng sốt, Tô Cửu Cửu xông vào trực tiếp đá cho Bác Thần một cái hôn mê bất tỉnh.
Trong bệnh viện...
- Làm thế nào? Cửu Cửu, Tô Hàn sẽ không sao chứ? Nhất định sẽ không có việc gì đâu. - Hạ An Lan ở bên ngoài phòng phẫu thuật nắm chặt tay Tô Cửu Cửu khóc lóc, vừa rồi anh ấy chảy nhiều máu như vậy liệu có sao không? Không, chắc chắn sẽ không sao, chính là cô sợ hãi quá thôi.
- Không sao, sẽ không có chuyện gì đâu, đừng khóc, đừng khóc, ngoan. - Tô Cửu Cửu an ủi Hạ An Lan, vừa rồi cô nhìn thấy, con dao đó đâm cũng không trúng chỗ hiểm, chính là sau này cần nghỉ ngơi một thời gian, máu chảy nhiều có chút doạ người.
- Xảy ra chuyện gì? - Lúc này Mộ Nam cũng chạy đến, nhìn thấy y phục của Tô Cửu Cửu vẫn còn vết máu, trái tim đột nhiên dừng lại, sắc mặt trắng bệch.
- Em không sao, máu này không phải của em, chính là anh trai em đang phẫu thuật. - Thấy sắc mặt của Mộ Nam thay đổi, Tô Cửu Cửu lập tức giải thích, Mộ Nam kéo tay cô ôm vào lòng.
- Vì sao có chuyện không lập tức tìm anh? - Mộ Nam đen mặt, ngộ nhỡ cô có mệnh hệ gì thì anh biết làm thế nào?
- Xin lỗi, chuyện gấp quá, em không kịp nói với anh, đúng rồi chuyện của tên họ Bác đó anh có thể giúp em giải quyết không. - Tô Cửu Cửu nhìn Mộ Nam tội nghiệp nói.
Mộ Nam nhìn Tô Cửu Cửu một cái rồi xoa xoa mặt cô, nói: - Trên đường đến đây anh đã sắp xếp người tới rồi, yên tâm, anh sẽ không để hắn có cơ hội ra ngoài.
- Vâng. - Tô Cửu Cửu gật đầu, nghĩ đến một đá vừa rồi vẫn còn nhẹ.
Đột nhiên, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ đi ra ngoài.
- Bác sĩ, bạn tôi thế nào rồi? Anh ấy không sao chứ? - Hạ An Lan lập tức xông tới, vội đến mức suýt chút nữa thì nắm lấy tay của bác sĩ, còn nhanh hơn Tô Cửu Cửu một bước, Tô Cửu Cửu tuy rằng biết chắc chắn không nguy hiểm thế nhưng vẫn phải hỏi một câu cho yên tâm.
- Đã cầm được máu rồi, bệnh nhân không đáng ngại nữa, nghỉ ngơi một thời gian là được, chú ý đừng làm rách miệng vết thương, vết thương không được đụng nước, ăn uống cũng phải ăn đồ thanh đạm một chút. - Bác sĩ nói.
- Dạ, cảm ơn bác sĩ. - Hạ An Lan cuối cùng cũng yên tâm rồi.
Trong phòng bệnh...
- Lan Lan, cô đến sô pha nghỉ ngơi một chút đi, đợi cô nghỉ ngơi xong rồi anh tôi sẽ tỉnh lại, bằng không cô như vậy đến khi anh tôi tỉnh lại sẽ rất đau lòng. - Tô Cửu Cửu nghĩ đến cô vừa trải qua chuyện khủng bố như vậy, lại lo lắng cho Tô Hàn lâu như thế, muốn bảo cô nghỉ ngơi một chút.
- Không đâu. - Hạ An Lan nhìn Tô Cửu Cửu một cái, mỉm cười, nắm lấy tay Tô Hàn, nhìn anh đang nằm yên tĩnh trên giường bệnh lông mày vẫn nhíu chặt, nói:
- Tôi muốn đợi anh ấy tỉnh lại.
- A Bảo, anh con thế nào rồi? - Lúc này, mẹ Tô và cha Tô đột nhiên mở cửa đi vào.
- Cha, mẹ. - Nhìn thấy cha Tô, mẹ Tô đến Tô Cửu Cửu lập tức đi tới.
- Yên tâm, anh con không sao, bác sĩ nói nghỉ ngơi một thời gian là được. - Tô Cửu Cửu lập tức đi đến kéo tay của mẹ Tô sợ bà lo lắng.
- Chú dì, xin lỗi, đều là lỗi của cháu, Tô Hàn mới trở thành như vậy. - Hạ An Lan đứng lên, đi đến trước mặt cha Tô, mẹ Tô, cúi đầu xin lỗi.
- Đứa trẻ ngoan, sao lại trách cháu chứ, không sao, tiểu tử này da dày, chút thương tích này nó chịu được. - Vừa rồi trong điện thoại A Bảo đã nói rõ tình hình với họ rồi, chính là có chút lo lắng cho con trai, khà, xem ra, chịu chút tổn thương còn giúp bà kiếm được con dâu, đáng lắm.
Đây là mẹ ruột, tuyệt đối là mẹ ruột, không phải mẹ ruột cũng không nói ra được lời này.