Giống như đợi một thế kỷ, cuối cùng cũng nghe thấy động tĩnh rồi, Bùi Lâm đi vào rồi...
Tô Cửu Nguyệt đợi đã ngủ gà ngủ gật rồi, cái khăn trùm đầu cô dâu rũ xuống, giống như chỉ một giây sau là sẽ rơi xuống.
Bùi Lâm đi vào nhìn thấy cảnh tượng này, hắn không biết nên làm thế nào, hắn nên gọi người đến? Hay là để nàng tiếp tục ngủ?
"Ký chủ, đừng ngủ nữa, nam nhân của người đến rồi." Hệ thống gào lên trong đầu Tô Cửu Nguyệt.
Tô Cửu Nguyệt bị hệ thống đánh thức, thế nhưng nàng vẫn đội khăn trùm đầu, lại không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Nàng chỉ có thể không xác định hỏi: - Phu quân, là chàng đến rồi sao?
- Khụ, đúng, đến muộn chút rồi. - Bùi Lâm ngại ngùng ho nhẹ một tiếng.
- Không sao, không sao, không muộn, không muộn, chính là có thể phiền phu quân kéo khăn trùm đầu xuống giúp thiếp không, như vậy cái gì cũng không nhìn thấy rất khó chịu. - Tô Cửu Nguyệt nói.
Bùi Lâm vén khăn trùm đầu ra chính là Tô Cửu Nguyệt chu mỏ vẻ mặt uỷ khuất nhìn hắn, Bùi Lâm cũng chỉ là từng gặp nàng một lần cũng không chú ý kỹ, lần này nhìn ở khoảng cách gần như vậy mới phát hiện ra dáng vẻ của nàng cũng rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ giống như đứa trẻ mập, đôi mắt to tròn, môi anh đào nhỏ nhắn, chu mỏ uỷ khuất nhìn hắn, khiến hắn cảm thấy trái tim cũng không khỏi đập mạnh.
- Phu quân chàng sao bây giờ mới đến, thếp đói muốn chết rồi. - Tô Cửu Nguyệt nhìn Bùi Lâm, đêm tân hôn còn muốn đeo mặt nạ sao?
- Là ta không chú ý, để ta bảo nha hoàn mang chút đồ ăn đến. - Nói xong liền bảo nha hoàn đi làm đồ ăn, còn bảo bọn họ mau chóng đưa đến.
- Dạ dạ. - Tô Cửu Nguyệt ngoan ngoãn ngồi trên giường mắt sáng như thuỷ tinh nhìn hắn.
Ăn xong đồ ăn...
Tô Cửu Nguyệt xấu hổ, bây giờ nên làm thế nào?
- Cái đó...
- Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đến thư phòng.
Hai thanh âm cùng lúc vang lên.
Tại sao? Tô Cửu Nguyệt cho rằng mình nghe nhầm rồi, hắn vừa nói cái gì? Đêm tân hôn mà hắn muốn đến thư phòng?
- Không được.
Tô Cửu Nguyệt kéo Bùi Lâm lại, đêm tân hôn mà Vương gia chạy đến thư phòng, truyền ra ngoài người ta làm sao làm người đây?
- Cái đó... thiếp, thiếp sợ, một mình thiếp không dám ngủ. - Tô Cửu Nguyệt nói dối.
- Hơn nữa... chàng, hiện giờ chàng không phải là phu quân của thiếp sao, chúng ta có thể cùng ngủ. - Tô Cửu Nguyệt càng nói giọng càng nhỏ cuối cùng là lý nhí nói một câu: - Thiếp sẽ không làm gì chàng."
Vừa hay, những thứ nàng nói Bùi Lâm đều nghe cả rồi.
Bùi Lâm bất đắc dĩ, không có cách nào khác, ai bảo là hắn đi cầu xin hoàng thượng hạ chỉ muốn lấy người ta, vương phi nàng đây, hình như rất dính người.
- Vậy thì nghỉ ngơi sớm đi. - Bùi Lâm suy nghĩ, bỏ đi, cùng ngủ thì cùng ngủ đi.
....
Chính là nằm xuống Bùi Lâm liền hối hận rồi, không phải nói nghỉ ngơi sớm sao? Sao lại vừa nằm xuống tiểu vương phi này của hắn liền trợn tròn mắt nhìn chằm chằn hắn, hoàn toàn không có ý định đi ngủ, cũng không nói chuyện, hắn nhất thời cũng không biết nàng muốn làm cái gì.
- Không phải nói nghỉ ngơi sớm sao? Đây là làm gì? - Bùi Lâm cuối cùng không nhịn được mà hỏi, ai bảo tầm mắt của người nào đó quá nhiệt liệt.
- Ừm... phu quân quân, chàng có thể tháo mặt nạ xuống để ta nhìn mặt chàng không? - Tô Cửu Nguyệt cuối cùng không nhịn được hỏi, cũng nói dáng vẻ tuấn mỹ, ta thực muốn xem xem rốt cuộc là tuấn mỹ đến mức nào.
Tai Bùi Lâm có chút đỏ rồi, phu quân là phu quân, phu quân quân thì là cái gì?
Hoá ra vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn chính là muốn bảo hắn tháo mặt nạ ra, đối với Bùi Lâm mà nói cũng không cảm thấy có gì, từ nhỏ mặt hắn bị thương, quả thực rất doạ người nên mới đeo mặt nạ, sau này chữa trị tốt rồi hắn đã quen đeo mặt nạ nên vẫn luôn đeo.
Bùi Lâm cũng không nói gì, đưa tay tháo mặt nạ xuống.
Chỉ thấy nam nhân dáng vẻ tuấn mỹ tuyệt luân, mặt giống như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt có góc có cạnh vô cùng tuấn mỹ, dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt hoá đào dài nhỏ, trong mắt còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Không nhịn được mà nuốt nước miến, Tô Cửu Nguyệt nhìn đến phát ngốc rồi, đây không phải là người rồi. Sao lại có nam nhân tuấn mỹ như vậy chứ.
- Thế nào rồi? - Thấy Tô Cửu Nguyệt ngây ngốc nhìn mình lại không nói chuyện, Bùi Lâm đưa tay ra huơ huơ trước mặt nàng.
- Phu... phu quân à, sau này vẫn nên đeo mặt nạ đi, bằng không sau này sẽ khiếp thiếp gặp rất nhiều phiền phức đó. - Không biết qua bao lâu Tô Cửu Nguyệt cuối cùng cũng tìm lại thanh âm của mình.
Bùi Lâm cười nhẹ một tiếng, nói: - Được.
Không được rồi, không được rồi, nụ cười này Tô Cửu Nguyệt cảm thấy mình càng không được rồi, cái này có thể trực tiếp khiến cho người ta cười mất rồi, nàng không chịu nổi.
Trầm mặc một lát, Bùi Lâm đột nhiên nhìn Tô Cửu Nguyệt lên tiếng hỏi: - Nàng thích ta sao?
- Đúng vậy. - Tô Cửu Nguyệt trả lời rất nhanh.
- Đúng...
Bùi Lâm mới nói một chữ liền bị Tô Cửu Nguyệt cắt đứt: - Không phải là thích bình thường, là loại thích muốn chàng.
Bùi Lâm "..." trầm mặc.
Tô Cửu Nguyệt đột nhiên đem nam nhân nhào xuống giường, mái tóc dài giống như sợi xoã trên giường, lướt qua mặt hắn hỏi:
- Chàng hiểu không?
- Ừm, Di Hồng Viện ta vẫn là qua đó. - Bùi Lâm đỏ mặt gật đầu.
- Cái gì? - Tô Cửu Nguyệt hét lên: -Chàng đi Di Hồng Viện làm gì?
Tuy rằng nói ở thời đại này tam thê tứ thiếp là rất bình thường, thế nhưng nàng ở đây là không được, nàng không thể tiếp nhận, nghĩ đến hắn trước kia có khả năng qua Di Hồng Viện tìm nữ nhân khác là nàng lại không chịu nổi.
Đều nói Yến Vương vô cùng tàn bạo rất khủng bố, nàng cho rằng hắn sẽ không đến nơi đó chứ.
Bùi Lâm không hiểu nàng vì sao lại tức giận, nói:
- Điều tra sự tình.
- Không làm gì khác chứ? Ví dụ như tìm mỹ nữ gì đó? - Tô Cửu Nguyệt hỏi.
Nhìn thấy Bùi Lâm lắc đầu nộ khí của Tô Cửu Nguyệt lúc này mới tiêu đi, hung hăng nói: - Sau này không được đi nữa, nghe thấy không hả.
- Được.
Bùi Lâm nghĩ, sau này muốn điều tra chuyện gì đó, hắn sẽ không đi nữa, bảo Tả Hữu đi là được, khỏi khiến tiểu vương phi này của hắn tức giận.
Quên nói rồi, Tả Hữu là do lúc nhỏ hắn nhặt về, vẫn luôn ở bên cạnh hắn, trung thành với hắn.
Sáng sớm hôm sau...
Tô Cửu Nguyệt tỉnh lại liền không nhìn thấy bóng dáng Bùi Lâm đâu, ai bảo nàng bình thường có thói quen nằm ỳ, tương đối lười biếng, chỉ cần không có ai gọi nàng, nàng muốn ngủ là ngủ đến chiều.
- Vương Phi người tỉnh rồi, nô tài đến hầu hạ người rửa mặt. - A Xuân thấy Tô Cửu Nguyệt tỉnh dậy liền vội vàng đến, vương phi thật sự có thể ngủ, ngày đầu tiên đã ngủ muộn như vậy.
- A Xuân, bây giờ là giờ gì rồi? - Tô Cửu Nguyệt hỏi.
Quên nói rồi, A Xuân là nha hoàn từ nhà mẹ bên đó theo nàng bồi giá.
- Bẩm vương phi, bây giờ là giờ ngọ rồi. - A Xuân trả lời.
- Muộn như vậy rồi sao? Vương gia đâu? - Tô Cửu Nguyệt hỏi, muộn như vậy nàng không dậy Bùi Lâm cũng không bảo người đến gọi nàng.
- Sáng sớm vương gia đã đi rồi, vừa mới qua đây xem, thấy vương phi vẫn chưa tỉnh liền để vương phi tiếp tục ngủ, bữa trưa vương gia sai người chuẩn bị rồi, nói vương phi dậy là có thể ăn. - A Xuân trả lời.
- Ừm, biết rồi. - Tô Cửu Nguyệt vẫn đang rất vui vẻ, không ngờ rằng Bùi Lâm lại cẩn thận như vậy.
"Hệ thống, từ hôm qua ta nhìn ra được Bùi Lâm này cũng không đáng sợ như lời đồn. " Tô Cửu Nguyệt hỏi, từ tình hình ở chung ngày hôm qua xem ra, Bùi Lâm cũng không khủng bố giống như lời đồn bên ngoài, hơn nữa hình như có chút ngốc, nàng nói không cho hắn đến Di Hồng Viện, hắn liền nghe lời không đi.
"Bùi Lâm vốn dĩ là không giống như lời đồn bên ngoài, đó là có người cố ý bịa đặt truyền bá, cộng thêm một hai lần trùng hợp như vậy, mọi người cũng tin rồi." Hệ thống trả lời.
"Thật sao? Vậy là có ai cố ý muốn hại chồng ta sao?" Tô Cửu Nguyệt chống cằm suy nghĩ.
Không có ai muốn hại hắn, chỉ là bản thân chồng cô cố ý tự bịa đặt, hệ thống thầm nghĩ trong lòng, nhưng không nói cho Tô Cửu Nguyệt biết, tuỳ nàng thôi.
Lúc Tô Cửu Nguyệt đang chống cằm suy nghĩ thì Bùi Lâm đi vào.
Vừa nhìn thấy Bùi Lâm đi vào đôi mắt Tô Cửu Nguyệt sáng lên:
- Phu quân chàng tới rồi à, mau qua đây ăn trưa với thiếp.
Tô Cửu Nguyệt hưng phấn vẫy tay với Bùi Lâm.
- Phu quân ăn cái này. - Tô Cửu Nguyệt gắp một miếng thịt cho Bùi Lâm.
Bùi Lâm mỉm cười cũng gắp cho nàng một miếng:
- Nàng cũng ăn đi.
- Phu quân sáng nay sao chàng không gọi thiếp dậy? - Tô Cửu Nguyệt vừa ăn vừa hỏi.
- Thấy nàng ngủ ngon như vậy, không nỡ đánh thức, ngủ thêm một lát cũng không sao. - Bùi Lâm vừa gắp cho Tô Cửu Nguyệt một miếng thịt để vào trong bát vừa trả lời.
- Hi hi, phu quân thật tốt. - Tô Cửu Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vui vẻ mỉm cười.
- Như vậy là tốt sao? Dễ thoả mãn như vậy sao? - Bùi Lâm hỏi.
- Không có, phu quân gắp thịt cho thiếp lại cho thiếp ngủ nướng. - Nói xong Tô Cửu Nguyệt dừng lại một chút, đột nhiên ghé sát vào tai Bùi Lâm, nhỏ giọng nói:
- Hơn nữa phu quân còn đẹp trai như vậy.
- Khụ, ăn cơm đi. - Bùi Lâm ngượng ngùng ho khan một tiếng, nếu như không phải đeo mặt nạ Tô Cửu Nguyệt chắc chắn có thể nhìn thấy hắn đỏ mặt.
- Được. - Tô Cửu Nguyệt biết hắn xấu hổ, không cố ý đùa hắn nữa.
Một bên khác.
- A... - Tô Y Nhiên tức đến mức đưa tay du đổ hết tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất, hung dữ trừng mắt.
Tô Cửu Nguyệt, cô cho rằng cô cố ý để phụ thân nhốt ta lại là được sao? Ngày lại mặt ta nhất định sẽ không bỏ qua hco cô, nam nhân tuấn mỹ như vậy cô làm sao xứng có được.
Tô Y Nhiên bị Tô Quyền nhốt lại một ngày, đến khi Tô Cửu Nguyệt xuất giá xong rồi mới cho người thả ả ra, ả vừa nghe ngóng được mới biết, hoá ra là Tô Cửu Nguyệt nói cho Tô Quyền biết chuyện ả muốn xuất giá thay nàng, chuyện quan trọng đại, Tô Quyền chắc chắn không đồng ý, để đề phòng bất trắc mới nhốt ả lại, Tô Y Nhiên sau khi biết được, tức giận đến mức muốn lột da Tô Cửu Nguyệt, thứ ngu ngốc này, lại dám lừa ả.
Ba ngày sau...
- Phu quân, đợi đến đó rồi, thiếp có một thứ muội, chắc chắn là tiếp cận chàng, chàng không được để cô ta đụng đến chàng, bằng không thiếp sẽ không vui. - Ngồi ở trên xe ngựa Tô Cửu Nguyệt nhớ đến chuyện của Tô Y Nhiên liền dặn dò Bùi Lâm.
- Ừm. - Bùi Lâm cũng không hỏi nàng nguyên nhân, trực tiếp gật đầu đồng ý.
Nghĩ một chút, Tô Cửu Nguyệt vẫn là nói với Bùi Lâm tình hình.
- Lúc trước thiếp từng gặp chàng một lần, chàng liền bảo hoàng thượng hạ chỉ cho cướp thiếp, thiếp nhất thời không tiếp nhận được nên bỏ trốn, kết quả bị phụ thân bắt về. - Tô Cửu Nguyệt vẫn chưa nói xong, Bùi Lâm nghe thấy nàng nói lúc đó nàng còn đào hôn liền kích động ngẩng đầu lên nhìn nàng.
- Ai da, chàng nghe thiếp nói xong đã, trước tiên đừng kích động. - Tô Cửu Nguyệt thấy Bùi Lâm như vậy lập tức nắm tay hắn vỗ vỗ, xoa dịu hắn.
- Thiếp với chàng không quen thân, bên ngoài lại đồn chàng như vậy, thiếp chắc chắn là sợ hãi rồi, nhất thời không tiếp nhận nổi chẳng phải là chuyện bình thường sao? - Tô Cửu Nguyệt nhìn hắn uỷ khuất nói.
Bùi Lâm thấy nàng như vậy, lập tức cảm thấy tất cả sai lầm đều là hắn, ai bảo hắn ở bên ngoài đồn đại doạ người như vậy, nàng sợ cũng là chuyện bình thường, nói:
- Xin lỗi, là lỗi của ta.
- Hi hi, phu quân không sai. - Tô Cửu Nguyệt lập tức cười, ôm lấy hắn, nghĩ phu quân này thật tốt, thật nghe lời, may mà mình gả cho hắn.
- Thế nhưng phu quân chàng biết không? Chính là thứ muội đó của thiếp, Tô Y Nhiên, cô ta không có lòng tốt, cô ta biết thiếp không muốn gả cho chàng, cô ta lại nói thay thiếp gả cho chàng, cô ta chính là thích chàng. - Tô Cửu Nguyệt nói tức giận miệng vểnh cao lên.
Bùi Lâm nhíu mày, lại có người dám nghĩ đến thay tiểu vương phi nàng gà cho hắn, gan to bằng trời.
Vừa nghĩ đến tiểu vương phi nàng suýt chút nữa bị ngừi khác thay thế hắn liền tức giận, nghĩ đến Bùi Lâm vội siết chặt tay Tô Cửu Nguyệt.
Tô Cửu Nguyệt nhìn thấy Bùi Lâm đột nhiên nắm chặt tay mình, có chút không rõ nguyên do, có điều cũng không hỏi, tuỳ theo hắn đi, dù sao nàng cũng vui vẻ để hắn năm tay nàng.