"Nữ nhân, ta không phải hài tử." Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên một giọng nói.
Rõ ràng là thanh âm non nớt của tiểu hài tử nhưng lúc này lại lộ ra lãnh ý không thuộc về hài tử mà như người trưởng thành.
Tiểu hài tử mặc bộ trường bào đen thiếp vàng đứng cách đó không xa.
Mặt hắn hơi tròn, có chút béo của trẻ con. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia là đôi mắt to tròn.
Lông mi thật dài rũ nhẹ xuống càng làm cho đôi mắt kia càng thêm to tròn.
Rõ ràng chỉ là đôi mắt hài tử ngây thơ nhưng đáy mắt lại lộ ra lão thành không thuộc về hài tử.
Hắn khoanh tay trước ngực, dựa vào một bên, áo choàng đen buông thõng trên người.
Bộ dạng này như là tiểu hài tử trộm mặc xiêm y đại nhân. Vốn nên buồn cười vô cùng nhưng có thể tư thế hắn đứng một bên, con ngươi hơi nghiêng, làm người cảm thấy hắn mang một khí thế độc đáo bễ nghễ thiên hạ.
Phượng Sở Ca lập tức sững sờ, ba người bên cạnh cũng hai mặt nhìn nhau.
Phượng Sở Ca thật sự không nhịn được nở nụ cười.
"Ngươi là hài tử nhà ai? Kỹ thuật diễn trời sinh tốt như vậy." Vừa nói, Phượng Sở Ca vừa nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn. "Ai nha, còn có khuôn mặt này, lớn lên thật đáng yêu."
Phượng Sở Ca trời sinh đối với tiểu hài tử không có sức chống cự, dù kiếp trước nàng là sát thủ cũng thế.
Tiểu quỷ trước mặt thật sự là quá mức buồn cười. Rõ ràng là một đứa bé lại muốn giả làm người lớn.
Bộ dạng lão thành kia lại để cho Phượng Sở Ca nhịn không được cúi đầu "bẹp" một cái trên mặt hắn.
"Tới, để tỷ tỷ hôn một cái."
Tiểu hài tử trong ngực biến sắc, khuôn mặt từ trắng sang hồng, lại từ hồng biến thành màu đen.
"Nữ nhân, thả ta ra!"
"No no no, phải gọi là tỷ tỷ." Phượng Sở Ca cười nói.
Mặt tiểu hài tử trong ngực đen sì: "Xú nữ nhân, ngươi thả ta ra! Mau thả ta ra! Nước miếng của ngươi bẩn chết đi được!"
"Không được gọi nữ nhân, mau gọi tỷ tỷ!"
"Không!" Tiểu hài tử đen mặt, nghiêng đầu đi.
"Tiểu quỷ, không lễ phép! Hài tử không lễ phép nên đánh!" Dứt lời, liền đánh nhẹ lên mông hắn hai cái.
Sắc mặt tiểu hài tử lại thay đổi một lần nữa..
Nhìn thần sắc đứa nhỏ, Phượng Sở Ca lần nữa nở nụ cười.
Đứa nhỏ này thật sự thú vị..
"Tiểu bảo bối, ngươi tên gì?"
"Hừ!" Tiểu hài tử quay mặt đi không thèm để ý.
"Mau nói cho ta biết tên ngươi, nói ta biết ta mua kẹo đường cho."
"Những thứ đó chỉ có trẻ con mới ăn, ta không cần." Tiểu nam hài la lên.
"Nói như ngươi không phải là trẻ con vậy, tiểu hài tử tâm trí thành thục quá sớm thật sự không tốt lắm." Phượng Sở Ca lắc đầu.
"Ta nói ta không phải là tiểu hài tử!"
"Vậy tốt thôi, ngươi nói ta biết ngươi tên gì, nhà ở đâu, cha mẹ tên gì, ta đưa ngươi về."
Tiểu nam hài đột nhiên trầm mặc lại, quanh thân lộ ra chút bi thương.
Loại cảm giác cô tịch này, Phượng Sở Ca rất quen thuộc.
Đã từng, thời điểm nàng vừa xuyên vào thân thể Phượng Sở Ca, trong thân thể này tràn ngập cảm giác như vậy.
Lại nghĩ đến lúc trước ở vùng hoang vu dã ngoại tìm được đứa nhỏ này, Phượng Sở Ca cảm thấy đứa nhỏ này chỉ sợ cũng là bị người nhà vứt bỏ.
Nàng đưa tay ôm lấy hắn: "Yên tâm, về sau sẽ không có ai khi dễ ngươi, có tỷ tỷ ở đây không cần sợ."
Nam hài được Phượng Sở Ca ôm vào ngực, đáy mắt lại lần nữa loé lên ánh sáng tím..
"Trần, ta tên Trần.."
"Vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là A Trần."