Bên ngoài Phượng phủ, tất cả hạt bụi dần tán đi.
Trước mắt đâu còn bọn người Phượng Sở Ca đâu nữa.
Thuỷ Trí đứng nguyên tại chỗ, đáy mắt lộ ra mấy phần không rõ sắc thái.
Hắn ngược lại không nghĩ tới..
Phượng Sở Ca.. Thực lực của nàng vậy mà lại trên hắn!
Trước đó nghe được trên yến hội, Thuỷ Ngọc Nhi cùng đại ca đều bại bởi Phượng Sở Ca, hắn tưởng rằng Phượng Sở Ca sử dụng thủ đoạn gì, ví dụ như phấn ngứa trên người đại ca hắn..
Hôm nay xem ra, lại không phải như vậy.
"Nhị gia chủ, Phượng Sở Ca kia thật sự là khinh người quá đáng! Cũng không đặt Thuỷ gia chúng ta trong mắt." Bên cạnh có người tức giận bất bình lên tiếng.
Thuỷ Trí nheo mắt lại, không biết suy nghĩ cái gì, thật lâu sau mới lên tiếng: "Chúng ta trở về trước đã."
* * *
Trong Phượng phủ, Phượng Sở Ca làm tiếp một tô mì lớn, A Trần ăn một cách ngon miệng..
Đợi một hơi sau khi ăn xong, hắn giương ngón tay cái lên: "Nữ nhân, kỹ thuật đã được đề cao."
"Đó là tất nhiên.. Cũng phải xem là ai làm đấy." Phượng Sở Ca nhướng mày, cười nói.
"Ừ, ăn rất ngon, về sau ta không cần buồn vì không có đồ ăn rồi." Đáy mắt A Trần lộ ra vài phần vui vẻ. "Nữ nhân, dù sao về sau ngươi sẽ là nương tử của ta, về sau sẽ làm cơm cho ta cả đời.."
Phượng Sở Ca vùa mới ngồi xuốn uống chén nước, lúc này nghe được lời A Trần nói, phun toàn bộ ra ngoài---
Nàng cảm thấy, nàng rất muốn hảo hảo dạy bảo tiểu quỷ này.
Hài tử nhỏ như vậy sao có thể để trong đầu nó toàn nghĩ đến vấn đề cưới vợ!
Phượng Sở Ca ngồi thẳng người, lúc này mới phát hiện mặt mũi A Trần tràn đầy nước, vẻ mặt âm trầm nhìn nàng.
Cái khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng kia tối tăm phiền muộn đến đáng sợ.
Từ khi tiến vào Phượng phủ, A Trần đã buông con mèo ngu xuẩn Nhục Đoàn ra, lúc này nó nhìn thấy A Trần như vậy, đáy mắt hiện lên vài tia hả hê.
Nó cứ như vậy đứng thẳng bên chân Phượng Sở Ca, không nhịn nổi vẫy vẫy đuôi..
Phượng Sở Ca lấy ra khăn tay, "Đến, Tiểu Trần Trần, tay lau cho ngươi. Ngươi nói, ai bảo ngươi tuổi còn nhỏ không lo học cho giỏi, toàn nghĩ đến chuyện cưới vợ là như thế nào? Nếu không phải ngươi nói lung tung, ta không có khả năng thất thố như vậy, đúng không?"
"Ta không phải là tiểu hài tử!" A Trần bá đạo mở miệng.
"Được được, ngươi không phải tiểu hài tử.." Phượng Sở Ca lau mặt cho hắn, đến khi khô hẳn rồi mới nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn.. "Tiểu quỷ, giả bộ lãnh khốc rất thú vị sao? Luôn làm cái bộ dạng này! Người không biết còn tưởng rằng ngươi là yêu quái đó."
A Trần giật giật môi, cuối cùng cũng không nói chuyện.
* * *
Ánh mặt trời xuyên qua nhánh cây, để lại những đốm sáng tối loang lổ trên mặt đất.
Sau ngày cung yến ấy, bốn phía lại yên tĩnh rồi.
Phượng Sở Ca bình yên ngồi trên ghế cạnh cây tử đằng.
Hôm nay nàng mặc một thân váy dài vàng nhạt, không có khí chất lạnh lùng trong trẻo như ngày xưa, ngược lại thêm vài phần xinh đẹp.
Nàng tựa vào ghế, lật qua lật lại sổ sách trên tay.
Đầu ngón tay trắng muốt lướt qua, tuyệt đại tao nhã.
Bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân, Phượng Sở Ca cũng không để ý nhiều tới, chỉ tập trung vào sổ sách trên tay.
Từng sản nghiệp bên dưới Phong Nguyệt Lâu, tiền lời thật sự là càng ngày càng nhiều rồi, tất cả đều đang có xu thế ổn định đi lên.
"Tiểu thư, đã xảy ra chuyện.." Lục Trúc từ bên ngoài tiến vào, đến bên người Phượng Sở Ca, mở miệng nói.
Phượng Sở Ca khép sổ sách lại, nâng con ngươi lên, đáy mắt lộ ra vài phần trêu tức. "Ah?"