• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Phong Hà

Mọi người theo sau lưng lão giả đến chỗ một cái sân.

Lão giả xoay người lại nhìn tất cả mọi người.

"Các ngươi ở lại đây một đêm. Nếu có chuyện gì tùy thời đều có thể đến tìm ta, ta ở viện tử bên cạnh."

Lão giả dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Tất cả mọi người đi nghỉ ngơi đi, như vậy ngày mai mới có thể phát huy được trạng thái tốt nhất. Ta cũng không lưu lại nữa."

Lão giả nhìn Phượng Sở Ca thật sâu rồi quay người rời đi.

Đợi lão giả đi rồi, Hách Liên Cẩn Du đột nhiên tiến lên.

"Phượng Sở Ca, quả nhiên ta đã coi thường ngươi rồi. Không nghĩ tới đến Vân Thiên học viện ngươi cũng có người quen. Xem ra, bản lĩnh của ngươi quả thật không nhỏ a."

Phượng Sở Ca kéo môi: "Ngươi đây là đang tức giận chính mình không có khả năng này? Được rồi, tài nghệ không bằng người cũng không cần tự ti như vậy."

Nàng nhếch môi, quay đầu nhìn ba thị nữ sau lưng: "Chúng ta trở về phòng đi."

Hách Liên Cẩn Du đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng lưng Phượng Sở Ca, đáy mắt hiện lên thần sắc khác thường..

Cũng chính thời điểm này, bên cạnh thoáng vang lên thanh âm e lệ.

"Xin hỏi, ngươi là Tam vương gia Thiên Khải quốc sao?"

Hắn gật đầu: "Đúng vậy."

Mộ Dung Tịnh càng thêm ngượng ngùng: "Trước sớm nghe nói Tam vương gia Thiên Khải quốc đứng thứ năm trong bảng mỹ nam của đại lục. Hôm nay vừa thấy, quả thật như thế. Vương gia cũng muốn vào Vân Thiên học viện sao?"

Cảm giác được nữ tử trước mắt đối với hắn tôn sùng, trong một khắc, tất cả lòng tự tôn cùng tự tin bị Phượng Sở Ca đả kích đều một lần nữa trở về.

Hắn híp híp mắt, gật đầu: "Không sai."

"Có lẽ sau này chúng ta có thể trở thành là sư huynh muội đấy." Mộ Dung Tịnh hưng phấn: "Vị Phượng cô nương kia đi cùng Vương gia ngài sao?"

Lông mày Hách Liên Cẩn Du giật giật.

Vừa nghĩ tới Phượng Sở Ca, mặt mũi tràn đầy không vui.

Thấy hắn không trả lời, Mộ Dung Tịnh cũng không hỏi nhiều, chỉ tiếp tục nói: "Ta thấy vừa rồi vị lão giả kia đối đãi Phượng cô nương bất đồng, có lẽ Phượng cô nương cũng là thực lực phi phàm a.."

Trên mặt Hách Liên Cẩn Du lộ vẻ xem thường, hắn "Xùy" một tiếng: "Chỉ là phế vật mà thôi! Đi đâu thì cũng vẫn là phế vật!"

"Vậy sao?" Đáy mắt Mộ Dung Tịnh hiện lên vài phần dị sắc.

Chỉ có bốn danh ngạch tiến vào Vân Thiên học viện.

Nhóm bọn họ đã có ba người, thêm Hách Liên Cẩn Du nữa vừa vặn đủ.

Nếu có thể trực tiếp đuổi Phượng Sở Ca ra vậy không cần phiền lòng gì rồi..

Ánh mắt Mộ Dung Tịnh lóe lóe: "Vương gia, ta tên Mộ Dung Tịnh. Về sau kính xin ngài chiếu cố nhiều hơn."

* * *

Màn đêm dần bao trùm xuống.

Phượng Sở Ca cùng Tử Lan các nàng bốn người một cái phòng.

Gian phòng khá lớn nên cũng có thể ở được.

"Tiểu thư, thật không nghĩ tới lần này có nhiều người tới tham gia khảo thí nhập học như vậy. Vốn cho rằng chỉ cần kéo Hách Liên Cẩn Du xuống là được rồi, không nghĩ tới sự tình còn phiền toái như vậy.." Tử Lan nghĩ đến ba người kia, thở dài lên tiếng.

"Yên tâm đi, thực lực của bọn họ không được, so ra vẫn kém các ngươi." Phượng Sở Ca khép hờ mắt lên tiếng.

Nàng đã dò xét rành mạch, trong ba người, chỉ có một nam tử thực lực trung cấp Linh sư, còn lại hai người đều chỉ là sơ cấp Linh sư. Thực lực như vậy cũng chỉ đạt tới yêu cầu cơ bản của Vân Thiên học viện thôi, căn bản không trở ngại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK