Phượng Sở Ca tìm A Trần khắp nơi nhưng không thấy, cuối cùng đứng nghỉ bên cạnh núi đá.
"Nữ nhân.. Ngươi đang tìm ta sao?" Bên trái phía trên Phượng Sở Ca, một đạo âm thanh nhu nhu đột nhiên vang lên.
Nhìn lại, chỉ thấy A Trần đang ngồi trên núi đá.
A Trần mặc một bộ áo choàng nhỏ màu xanh nhạt, dưới ánh trăng tản ra hào quang nhàn nhạt.
Sau khi xác nhận A Trần bình yên vô sự, Phượng Sở Ca lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
"Tiểu quỷ, ai bảo ngươi chạy loạn hả? Không biết Phượng phủ rất nguy hiểm hay sao? Ngươi có biết ngươi sắp hù chết tỷ tỷ ta rồi không?"
A Trần nghiêng đầu đi: "Hừ, nữ nhân, không cho phép ngươi nói là tỷ tỷ của ta, bằng không ta sẽ không cùng ngươi trở về."
"Không phải tỷ tỷ thì là gì?"
"Nương tử nha.." A Trần nháy mắt tươi cười nói.
Khoé môi Phượng Sở Ca co lại.
Dĩ vãng A Trần hỏi nàng có muốn sau khi hắn lớn lên gả cho hắn hay không, nàng chỉ cho là đồng ngôn vô kỵ cùng hắn đùa một chút thôi, không nghĩ tới A Trần vậy mà đem ý nghĩ này thâm căn cố để trong đáy lòng.
"Tiểu tử thối, ngươi mới mấy tuổi! Lấy nương tử cái rắm! Nhanh xuống đây!"
"Chờ ta trưởng thành, nữ nhân ngươi gả cho ta được không?"
"Ngươi lớn lên còn sớm ấy!"
"Ta mặc kệ, nữ nhân, ngươi chỉ cần đáp ứng ta là được. Nếu ngươi nói" Không "ta liền không xuống nữa, coi như ngươi đến bắt ta, ta cũng không xuống."
Trước kia Phượng Sở Ca còn cảm thấy A Trần có tâm trí thành thục, lúc này thấy ngữ khí hắn nói chuyện, cười khẽ.
Như vậy mới giống bộ dạng tiểu hài tử nên có nha.
Phải dỗ dành, phải lừa gạt mới có thể cười vui vẻ.
"Tốt, ta đáp ứng ngươi, mau xuống đây."
"Được rồi!" Khuôn mặt tinh xảo của A Trần tràn đầy tươi cười.
Phượng Sở Ca nhìn A Trần cười, nao nao.
Vì cái gì A Trần cười lên như vậy có cảm giác giống như lúc trước Đế Tuyệt Trần cười?
Phượng Sở Ca khẽ lắc đầu nghĩ thầm, quả nhiên mỹ nam tử đều có điểm giống nhau.
* * *
Đợi đến khi Phượng Sở Ca cùng A Trần trở lại, Tử Lan cùng Bích La vẫn còn ở một bên hoa si.
"Hai người các ngươi đủ rồi đó." Nhìn thần thái kia của Tử Lan cùng Bích La, Phượng Sở Ca cười nói.
"Tiểu thư, Tuyệt Trần công tử thật sự quá tuấn mỹ, thật không hổ là Vân Thiên đệ nhất mỹ nam tử."
"Đúng vậy. Ta cho đến bây giờ cũng không thấy được người nào tuấn mỹ như vậy." Bích La theo phía sau đáp lời.
"Bất quá tiểu thư, cũng chỉ có nam tử anh hùng như vậy mới xứng đôi với tiểu thư người thôi." Tử Lan đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngồi thẳng người nghiêm trang nói: "Nếu Tuyệt Trần công tử có thể thành cô gia chúng ta mà nói.. Ai nha, ta đây thật sự có thể mỗi ngày may mắn được nhìn thấy người rồi!"
Khoé môi Phượng Sở Ca nhịn không nổi mà run rẩy.
Nguyên lai nàng tưởng rằng bọn họ ưa thích Tuyệt Trần công tử kia, không nghĩ tới bọn họ tồn tâm tư như vậy.
"Được rồi, đã trễ rồi, đều đi nghỉ ngơi đi."
"Không được, ta gặp được Tuyệt Trần công tử, đêm nay ngủ không yên." Tử Lan tiếp tục nói: "Bích La, ngươi nói tiểu thư cùng Tuyệt Trần công tử đúng cùng một chỗ, hình ảnh đó có phải rất đẹp hay không?"
Bích La gật đầu.
"Có xứng đôi hay không?"
"Ừ, rất xứng đôi!"
"Vừa đẹp lại vừa xứng đôi, có phải nên ở bên nhau không?"
Bích La lại gật đầu.
Cùng lúc đó, tiểu bằng hữu A Trần đứng bên cạnh cũng nặng nề gật đầu.
"Ân, thật xứng đôi!"
"Tiểu thư, người xem tiểu hài tử không biết nói dối. Ngay cả A Trần đều nói hai người rất xứng đôi.."