Tú bà kinh hãi lui về sau hai bước: "Thuỷ cô nương, cái này.. đây là làm sao vậy?"
"Ta hỏi ngươi, tiện nhân vừa đi ra kia là ai?"
"Thuỷ cô nương nói tới ai?"
"Tiện nhân mặc trang phục màu lam vừa đi ra!" Thuỷ Ngọc Nhi gầm nhẹ.
Tú bà giật mình.
"Ta cũng không biết nàng là ai lần đầu tiên nàng đến nơi này đấy. Ôi, chẳng lẽ nàng chọc giận Thuỷ cô nương ngài.."
Tú bà còn chưa nói hết lời, lòng bàn tay Thuỷ Ngọc Nhi phút chốc dâng lên một dòng linh lực, đánh về phía bà ta. "Ai cần ngươi lo!"
Thu tay, Thuỷ Ngọc Nhi đứng tại chỗ, tức đến mức giậm chân: "Ca, ta nhất định sẽ tra ra tiện nhân này rốt cuộc là ai! Ca, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Mặt ta biến thành cái dạng này, ngày sau nếu đi hoàng cung bị Tam vương gia, Ngũ vương gia nhìn thấy, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ ghét bỏ ta mất!"
Thuỷ Vô Tích nhìn bộ dạng muội muội nhà mình, chỉ có thể trấn an nói: "Ngọc Nhi, ngươi cũng đừng lo lắng, nhà chúng ta không phải có ngưng da lộ sao, đây là do trung cấp Luyện dược sư luyện chế đấy, chỉ cần thoa lên mặt một ngày nhất định sẽ tốt lên, không ảnh hưởng đến ngày sau ngươi đi hoàng cung tham gia yến hội."
"Thật sự?" Đáy mắt Thuỷ Ngọc Nhi dần hiện ra một chút ánh sáng.
"Đương nhiên."
Nghe được Thuỷ Vô Tích nói như vậy, Thuỷ Ngọc Nhi lúc này mới thoáng nguôi giận. "Đợi trở về ta phải cho người điều tra tiện nhân kia, nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta! Còn có súc sinh kia nữa, ta nhất định sẽ lột da nó!"
Lúc Phượng Sở Ca trở về, A Trần đang ngồi ở trong đại sảnh Lâm Thuỷ Các, giống như đang đợi các nàng về.
Thấy các nàng đã trở về, A Trần tiến đến.
"Nữ nhân, sao bây giờ ngươi mới trở về?"
"Tiểu Trần Trần, ta mới đi không lâu, ngươi nhớ tỷ tỷ? Còn đặc biệt ra ngoài nghênh đón chúng ta nữa."
A Trần liếc mắt: "Nữ nhân, ngươi không cảm thấy hôm nay trong phủ cực kỳ yên tĩnh?"
A Trần vừa nói như vậy, Phượng Sở Ca cau mày: "Giống như.. là.."
"Những người kia đều bị ngươi dọa chạy hết rồi, cả đám bọn họ thừa dịp hôm nay các ngươi ra ngoài đều dọn đồ trốn đi cả rồi."
Đều bị dọa chạy..
Khoé môi Phượng Sở Ca co lại.
Nàng có khủng bố như vậy sao?
Đột nhiên như có một tiếng sét đánh lên, Phượng Sở Ca nhìn lại, chỉ thấy A Trần có chút xấu hổ đứng một bên: "Nữ nhân.. Ta đói bụng rồi.."
"Cho nên ngươi một mực ngồi ở đây là chờ chúng ta về nấu cơm?" Phượng Sở Ca nhất thời hiểu ra, hỏi rõ.
A Trần tiếp tục xấu hổ gật gật đầu.
"Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài ăn.." Phượng Sở Ca kéo tay A Trần nói.
"Thế nhưng.. ta muốn ăn cơm ngươi nấu.."
Phượng Sở Ca thoáng sửng sốt..
Nàng nấu cơm..
Nàng không biết nấu cơm thì phải làm như thế nào?
Quay đầu nhìn ba người Tử Lan, Bích La, Lục Trúc sau lưng, lại chỉ thấy các nàng lắc đầu.
Các nàng cũng sẽ không nấu cơm.
Trước kia ở Phong Nguyệt Lâu, nhiệm vụ các nàng là hầu hạ Phượng Sở Ca, cùng Phượng Sở Ca luyện võ, những việc giặt quần áo, nấu cơm căn bản không cần các nàng động thủ..
Ngay tại thời điểm Phượng Sở Ca đang giãy giụa, bên tai truyền đến thanh âm của A Trần, lạnh lùng còn mang theo mấy phần mỉa mai: "Nữ nhân, ngươi không phải là không biết nấu cơm đấy chứ?"
Thanh âm kia khơi dậy ý chí chiến đấu cực đại của Phượng Sở Ca.
Phượng Sở Ca đứng dậy..
"Tiểu tử thối, ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này chờ!"