• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão gia, dựa vào cái gì chúng ta phải đi? Dựa vào cái gì lại để cho một ngoại nhân tới bá chiếm Phượng gia chúng ta? "Nhị phu nhân đột nhiên quay đầu đối với Phượng Triêu Dương cao giọng nói." Lão gia, chẳng lẽ ngươi không hoài nghi sao? Lúc trước Kiến Đức công chúa chỉ có thai tám tháng liền hạ sinh tiện chủng này, hơn nữa căn bản không phải tình huống sinh non! "

Phượng Triêu Dương thân thể chấn động.

Ánh mắt Nhị phu nhân lập loè, trên khuôn mặt đột nhiên nở ra nụ cười giải giận:" Lão gia, tiện chủng này căn bản chính là của Kiến Đức công chúa cùng nam nhân khác sinh ra tới. Năm đó Kiến Đức công chúa mất tích một tháng, sau khi trở về Hoàng thượng lập tức tứ hôn cho nàng với ngươi, ngươi nói nếu trong này không có ẩn tình gì thì sao Hoàng thượng lại phải tứ hôn nhanh như vậy? Trước kia là ta ngại Kiến Đức công chúa là người hoàng gia nên không dám nói ra miệng, sợ người khác nói ta bịa đặt lung tung, nhưng trước mắt người ngoài đều khi dễ lên đầu chúng ta! Lão gia, Phượng gia thật sự không thể nhường cho một ngoại nhân a! "

Phượng Triêu Dương đứng tại chỗ, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ.

Nhị phu nhân nói thật ra không sai, năm đó Kiến Đức công chúa đích xác chỉ mang thai có tám tháng đã sinh hạ Phượng Sở Ca. Nhưng lúc ấy, bà đỡ nói với hắn Kiến Đức công chúa bởi vì không cẩn thận bị va chạm dẫn đến sinh non, hắn liền tin mà không có nghi vấn gì. Nhưng hiện tại vừa nghe Nhị phu nhân nói lại liên hệ với các tình huống trước hôn sự, Phượng Triêu Dương đứng tại chỗ, khuôn mặt nhất thời tức giận đến đỏ bừng.

Nguyên lai Phượng Sở Ca không phải là huyết mạch của hắn!

" Phượng Sở Ca, ngươi căn bản không phải là người Phượng gia, không có tư cách cầm Phượng phủ trong tay! "Nhị phu nhân quyết định chủ ý muốn ăn vạ ở Phượng phủ, nếu như rời khỏi Phượng phủ bọn họ liền không có chỗ đặt chân để đi.

" Có phải là người Phượng gia hay không cùng ta không quan hệ, có phải huyết mạch Phượng Triêu Dương hay không ta càng không thèm để ý. "Phượng Sở Ca gợi khoé môi cười ra tiếng. Nàng vốn không phải là nữ nhi Phượng Triêu Dương, nàng chỉ là một u hồn đến từ dị thế.

Phượng Sở Ca cầm lấy khế đất cùng khế ước có dấu tay Phượng Triêu Dương giơ lên, cười nói:" Mặt khác cái gì ta cũng không nhận, chỉ nhận giấy trắng mực đen! "

Dứt lời, Phượng Sở Ca xoay người sang chỗ khác, hướng Tử Lan bọn họ phân phó:" Đuổi hết những người không liên quan đi. Đừng lưu lại trong nhà ta làm mỏi mắt ta. "

" Vâng! "Tử Lan, Bích La, Lục Trúc ba người đồng thời tiến lên muốn đuổi họ ra ngoài.

Nhị phu nhân không nghĩ tới Phượng Sở Ca thế nhưng đến thân thế mình cũng mặc kệ, trước mắt lại không có biện pháp nào khác.

" Phượng Sở Ca, tiểu tiện nhân, ta nói ngươi biết, nhi tử ta Phượng Viễn Hàng học ở Vân Thiên học viện, hắn là người xuất sắc của học viện. Đến lúc đó khẳng định có thể đi vào Thiên Địa Phủ. "

" Nga, nhi tử của ngươi có thể tiến vào Thiên Địa Phủ cùng ra có quan hệ gì?

"Nếu hiện tại ngươi dung hạ chúng ta, đến lúc đó ta thả ngươi một con ngựa, Viễn Hang sẽ bỏ qua cho ngươi. Nhưng hiện tại ngươi đối với chúng ta đuổi cùng giết tuyệt, Viễn Hàng trở về tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi."

Thanh âm Nhị phu nhân một tiếng lại lớn hơn một tiếng. Bà ta cho rằng Phượng Sở Ca nghe xong lời nàng nói ít nhất sẽ có điểm sợ hãi do đó bọn họ có thể tạm thời lưu lại. Không nghĩ rằng, Phượng Sở Ca lạnh lùng câu môi: "Hiện tại nhi tử ngươi còn không có tiến vào Thiên Địa Phủ, đợi hắn vào rồi hãy nói. Tử Lan, nhanh một chút, lão bà này cứ líu ríu ta nghe rất không vui."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK