Phượng Sở Ca nhấc chân, bước vào trong rừng.
Trong rừng cây, từng cơn gió lạnh không ngừng thổi qua.
Do hẻo lánh nên thỉnh thoảng truyền tới vài tiếng kêu của thú dữ..
Ngay khi họ tiếp tục đi sâu vào trong rừng, giữa không trung đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh thông qua linh lực.
"Phượng Sở Ca, chỉ cho phép một người tiến vào, nếu như có thêm người khác, tiểu quỷ này lập tức mất mạng."
Bước chân Phượng Sở Ca ngừng lại.
Quả như nàng nghĩ, thanh âm này đúng là của Phượng Triêu Dương!
"Các ngươi ở bên ngoài chờ ta."
"Tiểu thư, quả nhiên là lão thất phu Phượng Triêu Dương kia!" Tử Lan cũng nhận ra âm thanh của Phượng Triêu Dương nên tức giận nói.
Các nàng một chút cũng không lo lắng cho Phượng Sở Ca, các nàng hiểu rõ thực lực của tiểu thư nhà mình, chỉ sở mười Phượng Triêu Dương cũng khó có khả năng là đối thủ của nàng!
Phượng Sở Ca híp mắt, khoé môi kéo ra một tia hàn ý..
Sự tình đến bước này đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua cho Phượng Triêu Dương..
Hết thảy đều do Phượng Triêu Dương tự tìm đến!
Nâng người lên, Phượng Sở Ca theo hướng phát ra âm thanh tiến vào rừng cây.
Phía trước có vài đạo minh hỏa.
Phượng Sở Ca đi về phía trước, quả thật thấy được cách đó không có mấy người vây quanh.
Trong đó, Phượng Triêu Dương một thân trường bào màu đen đứng đầu đoàn người.
Khuôn mặt Phượng Triêu Dương ngập tràn tối tăm phiền muộn, nhìn hoàng y nữ tử tới đây một mình, khuôn mặt lại càng thêm ngoan lệ.
"Bắt một tiểu hài tử tới đây làm gì? Phượng gia chủ đã từng lợi hại như vậy, hiện tại xem ra cũng chỉ có thế thôi sao?" Phượng Sở Ca từ không trung đáp xuống đất, nheo mắt nhìn A Trần đang hôn mê bất tỉnh bị trói ở một bên, cười lạnh.
Trong nụ cười lộ ra vài tia trào phúng, vài tia sát ý!
Phượng Triêu Dương không giận ngược lại cười..
"Phượng Sở Ca, quả nhiên ngươi qua tâm tiểu quỷ này, xem ra chúng ta bắt đúng người rồi."
Nói xong, hắn cho hắc y nhân bên cạnh một ánh mắt.
Người nọ thấy vậy, tiến lên túm cổ A Trần.
"Ta cũng không muốn nói nhiều, nếu ngươi muốn cứu nó, trước đem khế đất Phượng phủ giao ra đây, sau đó ở chỗ này tự sát. Nếu không, chúng ta giết hắn!"
Hắn vừa dứt lời, hắc y nhân đang túm cổ A Trần rõ ràng tăng thêm lực đạo trong tay.
Phượng Sở Ca quét mắt nhìn A Trần hôn mê bất tỉnh bị người ta chế trụ, đáy mắt tản hàn quang bốn phía.
"Phượng Triêu Dương, ngươi cho rằng ngươi có thể thắng được ta?" Phượng Sở Ca đưa mắt nhìn, cười lạnh nói.
"Trước kia có lẽ không thể. Nhưng bây giờ, nhược điểm của ngươi nằm trong tay ta." Hai tròng mắt Phượng Triêu Dương tràn đầy âm tàn.
Những ngày này, hắn dò xét được nhất thanh nhị sở, Phượng Sở Ca đối với đứa bé này rất để bụng.
Hôm nay, Phượng Triêu Dương liền ở chỗ này đánh cược.
Phượng Triêu Dương câu môi, tiếp tục cười lạnh: "Phượng Sở Ca, ngươi có thể chọn không cứu tiểu quỷ này."
Phượng Sở Ca đứng nguyên tại chỗ, tóc đen tung bay.
Hỏa diễm bừng sáng, dung nhan trong trẻo lạnh lùng giờ phút này lộ ra vài phần khủng bố.
Đột nhiên, nàng nhếch môi nở nụ cười.
"Phượng Triêu Dương, hết thảy đều là ngươi tự tìm đấy!"
Dứt lời, thân hình Phượng Sở Ca loé lên.
Cả thân thể giống như quỷ mị, động tác càng thêm nhanh chóng.
Chỉ một chiêu nhỏ đã đoạt được A Trần từ tay hắc y nhân.