• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Phong Hà

Xem ra..

Hôm nay thật sự sẽ không quá yên tĩnh.

Hai người đối mặt nhau.

Không khí xung quanh càng thêm quỷ dị.

Nhận ra bốn phía có vài phần kỳ quái, Nhục Đoàn bên chân Phượng Sở Ca đột nhiên kêu "Meow ô" một tiếng.

Phượng Sở Ca thu hồi ánh mắt: "Nhục Đoàn, ngươi qua bên kia trước, đợi kiểm tra xong ta đến tìm ngươi."

Nhục Đoàn nghe rõ lời Phượng Sở Ca nói, hiển nhiên có chút không vui.

Phượng Sở Ca nhíu mày, Nhục Đoàn phát hiện động tác của nàng, không dám chậm trễ nhảy về một hướng xuống đài.

Đợi Nhục Đoàn đi rồi, Phượng Sở Ca lại lần nữa nhìn về phía Phượng Viễn Hàng.

"Phượng Viễn Hàng sao? Thật trùng hợp."

Phượng Viễn Hàng nhìn Phượng Sở Ca, ánh mắt mang theo mấy phần lăng lệ ác liệt.

Con cái Phượng gia, tướng mạo đều không tầm thường.

"Không nói đến Phượng Sở Ca có phải thực sự là người Phượng gia hay không, trước đó Phượng Thanh Uyển, Phượng Thiên Tuyết đều là thượng đẳng mỹ nhân của Thiên Khải.

Phượng Viễn Hàng này cũng tuấn tú vô song.

Tuy không được xuất hiện trong bảng xếp hạng mỹ nam, nhưng dung mạo Phượng Viễn Hàng tại Vân Thiên học viện cũng tuyệt đối là thượng đẳng rồi.

Hôm nay Phượng Viễn Hàng một thân trường bào màu xanh.

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, không mang theo một tia tình cảm, chỉ có vô tận lạnh lùng.

Hắn câu nhẹ khóe môi:" Mấy năm không gặp, ngươi lớn lên không ít. "

Hắn nhớ rõ Phượng Sở Ca trong ấn tượng của hắn, nhát gan, nhu nhược, hơn nữa lại là phế vật không thể tu luyện. Cũng bởi vì như vậy nên sáu năm trước bị phụ thân đuổi ra khỏi Phượng phủ.

Nhưng chẳng ai ngờ được rằng, sáu năm sau nàng sẽ ngóc đầu trở lại.

" Người nếu luôn đứng nguyên tại chỗ không tiến lên thì thực sự đúng là phế vật rồi. "Phượng Sở Ca nhướng mày nói:" Ngươi nói đúng không? Ca ca tốt của ta.. "

Đáy mắt nàng tràn đầy mỉa mai.

Trong trí nhớ của nàng, trước mười tuổi, ở trong Phượng phủ nàng luôn bị người khác tùy ý khi dễ.

Mặc dù Phượng Viễn Hàng chưa từng tham dự qua, nhưng lại dùng thái độ mặc kệ sống chết, mặc kệ Phượng Thanh Uyển các nàng khi dễ chính mình.

Đối với nam tử như vậy, nàng thực sự không có nửa điểm hảo cảm!

Ánh mắt Phượng Sở Ca thực sự là quá mức sắc bén.

Nếu không phải sớm biết được người này là Phượng Sở Ca, Phượng Viễn Hàng căn bản không thể liên hệ được chút nào nàng cùng người trong trí nhớ.

Nàng thực sự quá khác biệt!

" Phượng Sở Ca.. Ngươi đã làm gì phụ thân? "Phượng Viễn Hàng lạnh lùng nhớ đến trước đó phụ thân mẫu thân gửi thư đến, giảm thấp âm thanh hỏi.

" Ngươi không phải đã biết rồi sao? Còn hỏi? "Phượng Sở Ca không đếm xỉa tới mà trả lời.

Nàng cũng không tin Phượng Triêu Dương cùng Phượng phu nhân chưa từng thông tri tất cả sự tình cho Phượng Viễn Hàng.

Đồng tử Phượng Viễn Hàng co rụt lại.

" Ta muốn nghe chính miệng ngươi nói.. "

" Chết rồi. "

Phượng Viễn Hàng không dám tin lui về phía sau hai bước." Phượng Sở Ca, ngươi thật đại nghịch bất đạo! "

" Đại nghịch bất đạo? Không phải năm đó các ngươi vẫn xem ta là người xa lạ sao? Không phải chưa bao giờ quản đến sống chết của ta sao? Như thế nào hôm nay lại quản đến ta có đại nghịch bất đạo hay không rồi? "Phượng Sở Ca trào phúng nói.

Phượng Viễn Hàng giật giật khóe môi muốn nói thêm gì nữa, lão giả đã sớm bay lên đài cao, lên tiếng.

" Ta thấy các ngươi đều là người của tam ban, thực lực cao hơn so với những thí sinh này. Ta muốn các ngươi cùng bọn họ đơn đả độc đấu, chậm rãi gia tăng thực lực của mình cho đến khi đến khi đánh bại đối phương, cuối cùng báo lại với ta thực lực các ngươi đã dùng. Đã rõ chưa? "

" Đã rõ!"Thanh âm đồng thanh vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK