• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn đêm, chậm rãi buông xuống.

Một đạo bóng đen từ trên không trung Phượng gia xẹt qua, trực tiếp hướng Lâm Thuỷ Các mà đi.

Đến khi vào một phòng trong Lâm Thuỷ Các..

"Tiểu thư, người có gì cần phân phó?" Thanh Liên một thân y phục dạ hành nhìn Phong Nguyệt hương đốt còn chưa tắt, hỏi.

Phong Nguyệt hương này là hương liệu do Phượng Sở Ca chính mình nghiên cứu ra, chỉ cần một chút, người Phong Nguyệt Lâu trong vòng trăm dặm sẽ cảm ứng được và đến đây.

Phượng Sở Ca cầm một tờ đơn đưa Thanh Liên.

"Dược trên tờ giấy này, ngươi thay ta đi tìm, nếu có manh mối lập tức cho ta biết."

Thanh Liên tiếp nhận tờ đơn, nhìn xem dược liệu bên trên lập tức cả kinh.

"Tiểu thư, những dược liệu này.. thật sự khó tìm."

"Ta biết rõ, ngươi tận lực tìm là được." Đây là tâm nguyện của A Trần, tiểu tử này khó được có một tâm nguyện, nàng sẽ thỏa mãn hắn. Tuy nhiên dựa vào những dược liệu này để lớn lên thật có chút không thực tế, nhưng nàng không muốn làm cho A Trần thất vọng.

"Đúng rồi tiểu thư, căn cứ theo thám tử báo lại, mấy ngày tới ở Trân Bảo Các sẽ bán đấu giá một số dược liệu trân quý. Đến lúc đó, tiểu thư có thể đến xem thử."

"Trân Bảo Các.." Phượng Sở Ca nheo mắt lại. "Tốt, ta đã biết."

Sáng ngày hôm sau, toàn bộ Phượng gia càng thêm náo nhiệt.

Phượng Sở Ca vừa rời giường, Bích La bọn họ đã đến.

"Tiểu thư, người đoán bên ngoài xảy ra chuyện gì?"

"Làm sao vậy?"

"Người Vân gia đến bức hôn rồi, ngốc tử Vân gia kia sắp không được*, Vân gia yêu cầu ngày mai Phượng gia nhất định phải gả con gái sang."

*sắp không được: Sắp chết rồi.

"Nhanh như vậy?" Phượng Sở Ca câu môi.

"Còn không phải sao, bên ngoài đang ầm ĩ đây." Tử Lan thở dài: "Tiểu thư, người nói sự tình đến nước này rồi, đám người Phượng gia có lẽ sẽ không gây khó dễ cho tiểu thư đúng không. Ngày đó, Phượng Triêu Dương thế nhưng luôn mồm nói tiểu thư người không phải người Phượng gia, luôn mồm bảo ngài cút đi. Hiện tại, đoán chừng sớm không có mặt mũi trở về tìm người nữa."

"Cái này khó nói." Phượng Sở Ca chỉ câu môi cười cười.

Đích xác khó nói, chuyện gì Phượng Triêu Dương kia đều làm được, ai biết được hắn sẽ giở trò gì.

Lục Trúc hơi chuyển mắt: "Tiểu thư, ta ra ngoài xem, có lẽ có thể có được một số tin tức. Trước đó, ta thấy Phượng Thiển Tuyết đi về hướng chủ viện của Phượng Triêu Dương."

"Mau mau, Lục Trúc nhanh lên, ta cũng đi chỗ Phượng Thanh Uyển xem thử." Tử Lan khoát tay, ra hiệu Lục Trúc nhanh đi.

Hai người liếc nhau, sau đó cùng lui ra hướng mục tiêu mà đi..

Thật đúng như lời Lục Trúc, từ lúc người Vân gia đến bức hôn, Phượng Triêu Dương liền triệu Phượng Thiển Tuyết đến.

Ngày ấy, bọn họ cùng Phượng Sở Ca rõ ràng đã trở mặt, và rất hiển nhiên Phượng Sở Ca hôm nay đã không phải là Phượng Sở Ca nhu nhược ngày trước, không dễ dàng bị khống chế như vậy. Muốn để nàng đồng ý gả cho ngốc tử kia căn bản không thể nào.

Thế nhưng..

Kẻ đần Nhị thiếu gia Vân gia kia sở dĩ bệnh tình trở nên nguy kịch hoàn toàn là do trong yến hội, Phượng Viễn Hàng con trai độc nhất của Triêu Dương không cẩn thận đẩy hắn xuống sông.

Từ sau khi được cứu từ dưới sông lên, bệnh tình hắn vẫn luôn nguy kịch.

Vân Nhị thiếu gia tuy ngốc, nhưng mẫu thân hắn là đương gia chủ mẫu, lại là cao thủ Đại linh tông, địa vị ở Vân gia rất cao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK