• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng vậy, Phượng Sở Ca thắng.

Bất luận cuộc tỷ thí nào, chỉ cần đối thủ ra khỏi võ đài, đó chính là thắng.

Hiện tại, Thủy Ngọc Nhi đã bị đá ra bên ngoài khu vực yến hội, sớm đã không còn tư cách tỷ thí.

Lúc này, sắc mặt người Thủy gia càng thêm khó coi.

Sở dĩ thời điểm Thủy Ngọc Nhi đưa ra tỷ thí, bọn họ chưa từng cản trở là vì cho rằng Phượng Sở Ca căn bản là phế vật.

Nếu là phế vật, cuộc tỷ thí này ai thua ai thắng căn bản không phải lo lắng.

Nhưng tình huống hiện tại hiển nhiên vượt ra khỏi dự liệu của bọn họ.

Thuỷ Ngọc Nhi ngã trên mặt đất, toàn thân choáng váng, đầu óc trống rỗng, còn chưa phản ứng kịp đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Cho đến khi nghe thanh âm non nớt vang lên.

"Nương tử của ta từ trước đến giờ đều là giỏi nhất."

Lúc này, Thuỷ Ngọc Nhi mới phục hồi thần trí.

Cách đó không xa, A Trần ngồi tựa đầu vào ghế, nhìn nữ tử đứng giữa đại sảnh, đáy mắt đầy vẻ tự hào.

Một lời vừa rồi triệt để phá vỡ tràng diện vốn đang yên lặng.

Trong lúc nhất thời, mọi người nhao nhao lên tiếng nghị luận.

Phượng Sở Ca giật giật môi, nhìn về phía Thuỷ Ngọc Nhi: "Thuỷ tiểu thư, đa tạ rồi.."

Thuỷ Ngọc Nhi lảo đảo từ trên mặt đất bò dậy.

Vừa rồi, một cước của Phượng Sở Ca thẳng tắp đá vào eo nàng.

Lúc này, nàng còn cảm thấy bên hông ẩn ẩn đau, thậm chí không thể đứng thẳng người.

Nàng vừa đứng thẳng, lại nghe được Phượng Sở Ca tiếp tục nói: "Thuỷ tiểu thư, nhớ rõ, có chơi có chịu ah.."

Có chơi có chịu..

Sắc mặt Thuỷ Ngọc Nhi thoáng cái mất đi toàn bộ huyết sắc.

Mới vừa rồi, các nàng đánh cược, nàng ta đều nhớ rõ rành mạch.

Nếu ai thua thì phải tự huỷ dung mạo.

Chân Thuỷ Ngọc Nhi mềm nhũn. Vừa đứng lên lại lần nữa ngã xuống đất.

Bộ dạng rất chật vật!

Trừ bỏ Thuỷ gia cùng một số ít người khác, tất cả đều đang xem kịch vui.

Mặc dù có sự tương phản mạnh mẽ về kết quả, nhưng ai thua và ai thắng không liên quan gì đến họ.

Phượng Thiển Tuyết đứng lẫn vào trong người Vân gia, nhìn cảnh tượng trước mặt, tức giận đến nghiến răng.

Vốn cho là Thuỷ Ngọc Nhi có thể trừ bỏ Phượng Sở Ca, như vậy ả không phải mạo hiểm áp dụng kế hoạch kia nữa.

Không nghĩ tới, vậy mà lại xuất hiện cục diện như vậy!

Cùng lúc đó, Phượng Thiển Tuyết nâng mắt nhìn Phượng Sở Ca đi qua.

Phượng Sở Ca này, biến hóa thật sự quá lớn!

* * *

Thuỷ Ngọc Nhi ngã ra bên ngoài đám đông, sau nhiều lần nỗ lực, rốt cuộc đã đứng lên được.

Nàng ta thoáng cái chạy bên người Thuỷ gia.

"Cha, ca ca, các ngươi nhất định phải cứu ta, nữ nhi không muốn bị huỷ dung."

Lúc từ trên không trung bị ném xuống, khuôn mặt Thuỷ Ngọc Nhi hướng xuống mặt đất.

Thế nên, cả gương mặt đều dính đầy tro bụi, đầu mũi bị đập xuống đất nên còn có máu tươi chảy xuống.

Vốn là trang phục tinh xảo, nay đã bị nước mắt cùng mồ hôi lạnh thấm ướt.

Cả người muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.

Thuỷ gia chủ nhìn con gái bảo bối của mình thành cái dạng này, đáy mắt ẩn chứa đầy lửa giận.

Chỗ ngồi Thuỷ gia cùng Phượng gia cạnh nhau.

Phượng Sở Ca cũng không tiếp tục đúng trong sảnh nữa, chậm rãi hướng về vị trí của mình.

Thuỷ Ngọc Nhi nhìn Phượng Sở Ca ngày càng đến gần, đáy mắt càng thêm hoảng sợ, thân thể nàng ta có chút phát run, cả người núp sau lưng Thuỷ gia chủ.

Nếu hiện tại, nàng còn cho rằng Phượng Sở Ca là phế vật.. nàng thật là ngốc tử rồi!

Có lẽ người khác không phát hiện, nhưng nàng có thể cảm nhận rõ ràng khí thế cường đại quanh thân Phượng Sở Ca..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK