"Không, không, ông nội, không thể! Bây giờ cháu chưa đến tuổi, cháu mới mười bảy tuổi, còn phải lấy việc học làm chủ, thật sự! Hơn nữa người chưa tới tuổi thành niên là không được phép kết hôn đấy!" Nam Cung Thiến rất muốn cười to vào ý tưởng ngây thơ của Ông cụ Ngạo.
Ông cụ Ngạo xem thường khoát khoát tay, "Vũ Tịch, cháu nghĩ nhiều quá! Dĩ nhiên bây giờ ông chưa cho hai cháu kết hôn."
Nam Cung Thiến nghe nói như thế vừa tính thở phào một hơi, lại nghe ông cụ tiếp tục nói, "Chỉ là trước tiên có thể đính hôn, chờ sau khi Vũ Tịch tốt nghiệp đại học, sẽ kết hôn."
"Không phải, ông nội, cháu ….cái đó. . . . . ."
"Cứ như vậy đi, ta phải đi xem ngày một chút, chọn ngày đính hôn tốt nhất, còn mấy người bạn già nữa, cũng phải đi thông báo một tiếng." Ông cụ Ngạo không thèm quan tâm đến những lờn nói của Nam Cung Thiến, đứng dậy hướng thư phòng của mình đi tới.
Nam Cung Thiến ngồi yên trên ghế salon, giơ đầu ngón tay ra đếm, cô tới Nhà họ Ngạo vẫn chưa tới ba giờ, vậy mà cô đã trở thành cháu dâu tương lai của Nhà họ Ngạo rồi.
Trời ạ!
Còn cái tên Ngạo Dạ Phong, cái tên hoa tâm thích ăn củ cải lớn kia, tại sao có thể đem hạnh phúc của chính mình giao cho người khác như thế, Nam Cung Thiến đứng lên vèo một cái, cô muốn kết thúc nhiệm vụ này, vì bảo đảm sự trong sạch của mình, phải lập tức rời đi lúc này thôi.
Nhưng vừa mới tính bước chân đi, lại rụt trở về, lại nói, bây giờ cô cũng đã là Trần Vũ Tịch rồi, loại nhiệm vụ này làm sao có thể nói kết thúc là kết thúc đây?
Nam Cung Thiến vỗ gáy, quả nhiên tư duy năng lực của những nhà giàu có, không phải cô có thể đoán thấu .
Cũng may vừa rồi Ông cụ Ngạo cũng nói, phải đợi sau khi tốt nghiệp đại học mới kết hôn, nói vậy khi đó cô đã hoàn thành nhiệm vụ và rời đi rồi.
Nam Cung Thiến nhíu mày, thôi kệ, đính thì đính, dù sao thì Ngạo Dạ Phong cũng là một Đại Suất Ca a, cứ coi như một bình hoa để ngắm cũng được, quan trọng nhất là, sống ở đây, có thể nhìn thấy Đường Dật.
Nghĩ đến bộ dáng đẹp trai và nụ cười mê người của Đường Dật, Nam Cung Thiến giảm bớt lo lắng trong lòng, tâm trạng sáng sủa hơn.
Ngạo Dạ Phong nói buổi tối có chuyện, cơm tối chỉ có Ông cụ Ngạo và Nam Cung Thiến hai người ăn.
Bởi vì ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô khó có thể tiếp nhận, tựa như đang ở trong câu chuyện thần thoại vậy, hay bởi vì đi đường mệt nhọc, nên cô đi ngủ rất sớm và ngủ rất say.
Nam Cung Thiến đến bây giờ đều không thói quen mặc nội y khi ngủ, trên người cô chỉ mặc một cái quần lót, sau đó khoác áo ngủ lên, buổi tối cô ngủ rất không ngoan, sáng sớm đã đem tấm chăn mỏng che ở trên người đá văng ra.
"Này. . . . . . Cô bé, rời giường đi thôi!"
Nam Cung Thiến miễn cưỡng lật người, ý thức vẫn còn rất mơ hồ, mới sáng sớm mà ai đã nói chuyện vậy.
"Này, nếu không rời giường, đừng trách tôi không khách sáo!"
Thanh âm từ trên đầu truyền đến, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được hương vị ban mai nhàn nhạt từ trên người hắn truyền tới.
Là giọng nói của Ngạo Dạ Phong, Nam Cung Thiến đột nhiên mở mắt, thấy hắn đang quỳ gối hai bên người mình, hai tay chống ở hai bên đầu cô, cẩn thận nhìn chằm chằm cô.
"A. . . . . ." Nam Cung Thiến hét to một tiếng, một cước đá tới, Ngạo Dạ Phong bị Nam Cung Thiến nhẫn tâm đá rớt xuống giường.
Ngạo Dạ Phong từ dưới đất đứng lên, cau mày giận dữ, "Cô có chuyện gì xảy ra vậy, tôi có lòng tốt gọi cô rời giường vậy mà lại đá tôi!"
Nam Cung Thiến ngồi bật dậy, tức giận trợn trừng mắt nhìn Ngạo Dạ Phong, chỉ vào hắn hét, "Ngạo Dạ Phong, ai cho anh vào phòng tôi! Anh dám chiếm tiện nghi của tôi. . . . . ."
Ngạo Dạ Phong lạnh lùng hừ một tiếng, dang hai tay ra, "Cô thấy dáng vẻ tôi giống như muốn chiếm tiện nghi của cô lắm sao? Nói cho cùng cũng là một dạng, quả nhiên đối với người phụ nữ như cô, không có hứng thú."