Sự tự ái của một quân nhân là cô đây bị anh giẫm nát dưới chân, anh làm như vậy sẽ chỉ khiến cho Nam Cung Thiến cảm thấy anh đang xem thường cô, khi dễ cô, bởi vì cô vốn cái gì cũng làm không được.
Đột nhiên, Ngô Duẫn Kỳ rời khỏi môi Nam Cung Thiến, ngoài miệng có một vết rách, đau đến nhức nhối, anh dùng đầu lưỡi liếm môi, nâng lên nụ cười lạnh.
"Ngô Duẫn Kỳ, cho dù tiền anh tổn thất là tiền sạch sẽ, cũng xem như là trừng phạt anh đúng tội, đáng đời! Tôi tuyệt đối sẽ không dùng phương thức này trả, buông tôi ra!"
Nam Cung Thiến giãy giụa, cô không thể gần Ngô Duẫn Kỳ thêm nữa, sự dịu dàng của anh là một cạm bẫy đẹp đẽ, một khi té xuống, sẽ làm cho cô hoàn toàn đánh mất mình, đánh mất đi sự tỉnh táo.
Cô không có cách nào cự tuyệt, chỉ có thể rơi xuống, cô muốn rời khỏi anh, giữ một khoảng cách, mới có thể làm cho mình tỉnh táo lại suy tư, mới có thể suy nghĩ ra rốt cuộc mình muốn làm cái gì, có thể làm gì.
Ngô Duẫn Kỳ bắt được cánh tay cô, kéo lên giường, hai tay nhỏ bé bị anh một tay giữ chặt giữ chặt, hoàn toàn không sức phản kháng, giống với lần đầu tiên, sức lực của anh không ngờ lớn đến như vậy, Nam Cung Thiến đã cố hết toàn lực, nhưng vẫn không chút nào có thể dao động được tay của anh.
Ngô Duẫn Kỳ cúi người hôn cô lần nữa.
"Đừng đụng tôi!"
Anh hôn cổ của cô, vành tai, xương quai xanh, hoàn toàn không chú ý đến Nam Cung Thiến đang giãy giụa, không có dịu dàng như trước mà giống như ác ma, từ trên người cô đòi lấy, cô càng giãy dụa, lực độ tay anh sẽ càng lớn.
Vốn cơ thể đang bị thương, khi anh tàn phá hạ như vậy thì truyền đến cảm giác đau nhói.
"Ngô Duẫn Kỳ, anh là một tên khốn kiếp!" Nam Cung Thiến mắng.
Nhưng vô luận cô nói gì, Ngô Duẫn Kỳ cũng không có ý muốn thả, ngược lại càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt, anh căn bản không phải hôn, mà càng giống như là cắn, đang cắn!
Nam Cung Thiến thấy lời nói của mình căn bản không dùng được, bả vai Ngô Duẫn Kỳ đang ở trước mắt, cô há mồm không chút khách khí cắn xuống, dốc hết toàn lực, cơ hồ muốn cắn xuyên qua luôn, cô thậm chí cảm thấy nơi bả vai Ngô Duẫn Kỳ truyền tới mùi tanh tanh.
Ngô Duẫn Kỳ nhất thời dừng động tác trong tay lại, ánh mắt mang theo lệ khí nhìn Nam Cung Thiến.
Nam Cung Thiến buông miệng ra, miệng thở sâu, không chỉ cảm thấy sợ hãi do Ngô Duẫn Kỳ mang đến cho cô mà cũng bởi đau đớn trên người truyền tới.
"Lúc trước không phải đã cho phép rồi sao? Không phải đã chấp nhận rồi sao? Tại sao? Tại sao phải phản kháng, em cảm thấy làm như vậy có thể phản kháng rồi sao?" Lần đầu tiên, Ngô Duẫn Kỳ gầm lên giận dữ với Nam Cung Thiến, thậm chí bác sĩ Cốc và Sophie ngồi trong phòng khách đều nghe được.
"Bởi vì lúc trước tôi không biết rốt cuộc anh là loại người gì, tôi cho là anh chỉ làm một chút chuyện xấu, tôi cho là anh cũng chỉ là vật hy sinh của Hắc Bò Cạp, nhưng anh không phải như thế, anh chủ đạo Hắc Bò Cạp, anh giết bao nhiêu người anh biết không? Anh hại biết bao nhiêu gia đình vô tội, những cảnh sát đã chết vì truy bắt ma túy đều có liên quan đến anh, đều bởi vì anh. Anh còn ác hơn so với Ngô Hạo Thiên, anh chính là ác ma, anh nên bị trừng phạt cho những gì anh gây ra."
Ngô Duẫn Kỳ sắp bị tức điên rồi, một phát bóp chặt cổ Nam Cung Thiến: "Ai cũng có thể nói anh như vậy, chỉ có em là không thể." Giọng nói Ngô Duẫn Kỳ cực thấp, mang theo sát khí và tức giận.
Nam Cung Thiến cảm thấy có chút khó thở nhưng vẫn gắt gao nhìn Ngô Duẫn Kỳ, sợ hãi vốn nên lan ra vô tận, nhưng riêng lúc này, cô đột nhiên cảm thấy mình không sợ hãi. Dù cho Ngô Duẫn Kỳ làm gì với cô thì cô đều không cảm thấy sợ hãi nữa.