"Đây cũng không phải là quyết định của tôi, người của tổ chức Hắc Bò Cạp vẫn luôn không vừa mắt huynh đệ bang Long Hổ chúng ta, những huynh đệ cấp dưới cũng luôn nhẫn nhịn, nhưng người tổ chức Hắc Bò Cạp vô duyên vô cớ chiếm địa bàn của chúng ta, các huynh đệ thật sự nhịn không nổi nữa, tôi cũng đã khuyên can rất nhiều rồi nhưng. . . . . . Anh cũng biết đó, cho dù là làm người đứng đầu cũng phải dựa vào những huynh đệ cấp dưới coi trong nên cũng có những chuyện chúng ta không quản được!"
Ngô Hạo Thiên quay đầu liếc nhìn Ngô Duẫn Kỳ, ánh mắt của anh nói cho ông biết, anh chưa bao giờ có sai thủ hạ đi trêu chọc người của bang Long Hổ.
"Này chú em, có phải là chú hiểu lầm hay không, có phải là chú không cẩn thận đắc tội bang phái khác, nhưng lại ngộ nhận là người của tổ chức Hắc Bò Cạp chúng ta không?"
"Anh cả của tôi ơi!" Hà Thiên học giọng điệu của Ngô Hạo Thiên, cười gian: "Em cũng là người đã từng đi theo anh Ngạo, em biết rõ quy tắc của Hắc Bò Cạp, em có thể vu oan cho người tốt sao? Thay vì chúng ta hỏi tội nhau ở đây không bằng đi quản giáo đi quản giáo cho tốt thủ hạ của mình. Hơn nữa, làm sao anh biết là bang Long Hổ chúng ta chọc phải kẻ thù gì? Chẳng lẽ các anh không có sao? Muốn dọn dẹp người của Hắc Bò Cạp có khối người! Anh cả già rồi cũng đừng nên hồ đồ rồi, để cho thủ hạ trêu cười."
Lời Hạo Thiên nói lập tức chọc giận Ngô Hạo Thiên.
Hà Thiên cảm thấy không cần thiết nói tiếp nữa, lúc trước tình cảm anh emphân đều trong tổ chức Hắc Bò Cạp, giờ Hắc Bò Cạp giải tán, tình anh em còn là gì nữa chứ, ai còn nhớ! Hơn nữa, ông đã sớm không vừa mắt Hắc Bò Cạp.
Ban đầu Hắc Bò Cạp đi đến thành phố K này chỉ là một bang ngoại tộc, mặc dù trên phương diện làm ăn không xung đột, nhưng bọn họ cũng ảnh hưởng đến bang Long Hổ, Ngô Duẫn Kỳ quản lý Hắc Bò Cạp, thế lực ngày càng phát triển mạnh, đừng nói bang Long Hổ, hay là những bang phái khác cũng luôn tính toán muốn trừ bỏ thế lực này.
Không thể trách người khác, cũng chỉ trách Hắc Bò Cạp thật cuồng ngạo, làm cho nhiều người ghen tỵ.
Sau khi Hà Thiên rời đi, Ngô Hạo Thiên cầm chai rượi bên cạnh lên hung hăng ném xuống đất, vỡ thành từng mảnh, Ngô Duẫn Kỳ vẫn luôn ngồi trong một góc, mặt không chút thay đổi, dường như chuyện trước mắt không liên quan đến anh.
Những kẻ khác đi theo Ngô Hạo Thiên cũng sợ tới mức không dám hó hé, thậm chí thở cũng không dám thở to, chỉ có Ngô Duẫn Kỳ không chút để ý đứng lên, hai tay nhét vào túi: "Chuyện còn lại giao cho con đi, con biết rõ nên làm như thế nào."
Sau đó xoay người rời đi.
Hà Thiên cùng hiểu tính tình Ngô Hạo Thiên, hắn biết ông nhất định sẽ động thủ, cho nên sau khi trở về liền làm chuẩn bị mọi thứ thật tốt, quả nhiên ba ngày sau người Hắc Bò Cạp bắt đầu cướp địa bàn bang Long Hổ, Hà Thiên đã sớm chuẩn bị kỹ càng, người của Hắc Bò Cạp vốn không động đến bọn họ chút nào.
"Anh Ngô, người chúng ta phái đi đã thất bại trở về, chẳng những không đoạt được địa bàn của bọn họ, ngược lại còn làm cho bọn họ cướp không ít vụ buôn bán." Một tên đàn em sợ sệt đứng bên cạnh bẩm báo chuyện “tiền tuyến”.
Ngô Duẫn Kỳ ngồi trên sô pha lẳng lặng hút thuốc lá, nghe được tên đó nói, khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt: "Tiếp tục phái người kéo dài việc đó, không nên làm lớn chuyện, chỉ cần có thể dẫn dụ bọn họ đến được rồi."
"Dạ"
Sau khi tên đó đi, Ngô Duẫn Kỳ bảo những kẻ khác trong phòng cũng rời đi, quay đầu liếc mắt nhìn ông Ngạo đang phơi nắng bên ngoài, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu, nhưng mà anh không có đi qua đó, mà vẫn ngồi trong phòng khách suy nghĩ đến chuyện của mình.