Đột nhiên cô đứng dậy, trên đầu truyền đến cảm giác đau nhức, làm động tác xuống giường của cô chậm lại, đợi lúc cô vén chăn lên phát hiện trên người mình mặc áo ngủ của Ngô Duẫn Kỳ, phía trên có mùi thuốc lá nhàn nhạt còn có mùi của anh.
Đợi đã nào...!
Cô vén áo ngủ lên, bên trong trần truồng.
Chuyện gì đã xảy ra?
Trần Vũ Tịch trợn tròn mắt, trong đầu đang cố nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua thì đột nhiên cánh cửa mở ra, Trần Vũ Tịch giống như con thỏ nhỏ hoảng sợ nhảy dựng lên.
"Sao vậy?" Ngô Duẫn Kỳ đứng ở cửa nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô.
"Tại sao tôi lại ở chỗ này? Còn có ——" Càng cúi đầu nhìn áo ngủ trên người mình.
Ngô Duẫn Kỳ cười một tiếng: "Là người khác thay giúp cô."
Trần Vũ Tịch nhất thời nhớ tới cô gái giúp việc trong nhà Ngô Duẫn Kỳ, lúc này mới thở phào một hơi.
"Ngày hôm qua cô mắc mưa bị sốt cao được đưa đến bệnh việc khám sau đó đã dẫn cô về đây. Sao rồi, đã đỡ chưa?" Giọng nói của anh rất dịu dàng nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô.
"Ừ, đỡ nhiều rồi!" Cô trả lời, đột nhiên muốn hỏi tại sao không đưa cô về nhà họ Ngạo, lời nói đến cửa miệng thì chợt nhíu mày rồi không nói ra lời, sao Ngô Duẫn Kỳ có thể sẽ đến nhà họ Ngạo chứ: "Cám ơn anh!"
Ngô Duẫn Kỳ ngồi xuống bên giường, cười nhạt nhìn cô: "Tới đây!"
Trần Vũ Tịch khựng lại: "Sao?"
"Tới đây!"
Trần Vũ Tịch không biết chuyện gì, nhưng vẫn đi sang, anh vỗ chỗ bên cạnh mình: "Ngồi xuống!" Động tác dịu dàng, cực kỳ mập mờ, Trần Vũ Tịch cảm giác mặt mình có chút nóng lên, nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh tự tay vén áo ngủ trên người Trần Vũ Tịch lên, Trần Vũ Tịch lập tức đứng lên, nắm áo ngủ trên người mình, quay sang kinh ngạc nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"
Ngô Duẫn Kỳ cười hì hì, nụ cười rất ấm áp, Trần Vũ Tịch nhìn anh, chưa từng thấy qua biểu hiện như thế này của anh, giống như một đứa trẻ luôn giấu mình vào nơi đen tối sâu hun hút, cầu xin ánh mặt trời, như thấy được hy vọng của mình, nụ cười của anh rất ấm áp, vốn không cần Trần Vũ Tịch lo lắng thái quá.
Anh đứng dậy đi tới bên cạnh Trần Vũ Tịch, vòng hai cánh tay vây cô lại, cúi người nhìn ánh mắt sáng như sao của cô: "Tôi sẽ không chạm vào cô, nếu như muốn chạm thì tối ngày hôm qua cô có thể yên ổn mà ngủ ở nơi này sao." Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn của cô, không có tiến thêm một bước nữa.
Lúc này Trần Vũ Tịch vì hành động dịu dạng của anh làm cho bản thân mình có chút mê hoặc. Đột nhiên, anh bắt được cánh tay của cô và nói: "Tới đây."
"A. . . . . ." Trần Vũ Tịch cắn răng, cánh tay bị anh nắm làm cho đau.
Ngô Duẫn Kỳ nhíu mày: "Ngoan ngoãn ngồi xuống để tôi bôi thuốc cho."
Lúc này Trần Vũ Tịch mới thấy từng mảng tím bầm trên cánh tay mịn màng bên trong áo ngủ rộng thùng thình của cô.
Trần Vũ Tịch tức giận mắng trong lòng, mấy ả này xuống tay chẳng lưu tình chút nào? Không biết lúc này cô còn có nhiệm vụ phải làm sao mà còn rat ay độc ác như vậy.
Ngô Duẫn Kỳ nâng cánh tay cô lên, dùng bông băng nhẹ nhàng giúp cô xoa vết thương,.
Cô nhìn ánh mắt chuyên tâm của anh, thật ra ánh mắt của anh rất đẹp, lông mi thật dài che đi ánh mắt u buồn, càng làm lộ ra vẻ thần bí của anh và cảm giác làm cho người ta không nắm bắt được, người có ánh mắt như vậy nhất định là đã trải qua rất nhiều chuyện đời.