Nhưng thời gian ba tháng giao ước giữa cô và anh, cô không muốn chờ mình chạy trốn sau đó bị Ngô Duẫn Kỳ nói mình không tuân thủ cam kết.
Chỉ là cô rất muốn biết ba tháng sau, Ngô Duẫn Kỳ có thật sẽ thực hiện lời hứa của anh ta hay không.
Thật ra thì, ai thắng ai thua, hoàn toàn nằm trong tay Nam Cung Thiến, thắng thua cũng do cô quyết định.
Có lúc, Nam Cung Thiến đã suy nghĩ, Ngô Duẫn Kỳ có phải cố ý làm như vậy hay không!
"Rời giường, con mèo lười!" Ngô Duẫn Kỳ cười đi vào phòng, kéo màn cửa sổ ra, Nam Cung Thiến bị ánh mặt trời rọi vào nhíu mày, đầu nhỏ lập tức rúc vào trong chăn, không muốn ra ngoài.
"Mặt trời cũng lên cao rồi." Ngô Duẫn Kỳ đi lên phía trước, kéo chăn trên người Nam Cung Thiến ra.
Cảm giác lạnh lẽo truyền đến, Nam Cung Thiến cuống quít đoạt lại chăn từ trong tay của anh: "Còn sớm mà, để cho tôi ngủ tiếp một lát, anh muốn làm gì thì làm đi!"
"Hôm nay có chuyện phải làm, phải dậy sớm một chút, mỗi ngày em chỉ biết ngủ rồi ăn như vậy sẽ biến thành heo đấy." Ngô Duẫn Kỳ kéo bàn tay của Nam Cung Thiến trong chăn, đây là lần đầu tiên anh phát hiện gọi Nam Cung Thiến rời giường khó đến như vậy.
Lúc trước anh cũng luôn là so sánh cô với trước kia, nhưng do phải đi công ty, cho nên anh cũng không thể chờ Nam Cung Thiến rời giường rồi mới đi, hơn nữa anh luôn là hi vọng cô có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.
"Vậy hãy để cho tôi biến thành heo đi! Tôi muốn vậy đó." Nam Cung Thiến mơ mơ màng màng nói, đồng hồ sinh học của cô đã sớm bị Ngô Duẫn Kỳ làm hư rồi, nhất là vào mùa đông, sáng sớm chuyện cô không muốn làm nhất chính là rời giường.
Ngô Duẫn Kỳ bất đắc dĩ cười, sau đó vén chăn lên, bản thân mình chui vào, trên người Ngô Duẫn Kỳ mang theo hơi lạnh lẽo, khiến thânl thể Nam Cung Thiến co rút thành một cục, đang muốn mắng thì bàn tay Ngô Duẫn Kỳ mò đến bên eo của cô.
Nam Cung Thiến quát to một tiếng, cũng hút một ngụm khí lạnh, tay của anh thật mát.
"Cút ngay!" Nam Cung Thiến quát một tiếng, một cước đá Ngô Duẫn Kỳ xuống giường, chăn phủ lên cả người, tuyệt không cho Ngô Duẫn Kỳ có cơ hội ra tay, bởi vì tối ngày hôm qua Ngô Duẫn Kỳ thú tính bộc phát, làmcô cả buổi tối, lúc này trong chăn cô không có một mảnh vải che thân, giờ một đôi tay lạnh như băng chộp tới, cô không cuồng bạo mới là lạ.
Ngô Duẫn Kỳ ngồi dậy từ dưới đất, nhìn Nam Cung Thiến co rút thành một cục ở trên giường, giống như một con sói nhìn chằm chằm miếng thịt, tưởng tượng phía dưới chăn là một cục thịt mềm mại.
Có lúc, Nam Cung Thiến thật hoài nghi, Ngô Duẫn Kỳ có phải là cái máy không, người mệt nhất là anh mới đúng chứ, chính là dù cho buổi tối giày vò đến rất trễ, sáng ngày hôm sau anh vẫn có tinh thần dồi dào, tinh thần gấp trăm lần rời giường.
Ngô Duẫn Kỳ bò lên giường, tiến tới đầu của Nam Cung Thiến đầu: "Con mèo lười, em không phải rời giường đi tolet sao?"
"Cút!" Nam Cung Thiến quát một tiếng, chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Không ngờ Ngô Duẫn Kỳ lại huýt gió bên tai cô: "Con mèo lười mau rời giường đi tolet đi nào!"
Nam Cung Thiến thật sự chịu đựng không được nữa, cái đầu nhỏ lộ ra khỏi chăn, trợn mắt nhìn Ngô Duẫn Kỳ một cái: "Tôi đầu hàng! Anh đi ra ngoài tôi muốn đi tolet."
Ngô Duẫn Kỳ cười một tiếng, đưa tay sờ đầu nhỏ của cô, xoay người đi ra ngoài: "Anh chờ em ngoài phòng ăn, nhanh lên một chút, nếu không sẽ trễ đấy."
Nam Cung Thiến cau mày, sau khi nghe được tiếng đóng cửa, cô mới bất đắc dĩ bò dậy từ trên giường, khoác thêm áo ngủ vui vẻ chạy vào toilet.