Ông cụ Ngạo hoàn toàn bày ra một dáng vẻ cứng mềm cũng không ăn.
Ngạo Dạ Phong biết thế nên vẻ mặt trong nháy mắt trở nên cứng nhắc, lạnh lùng ngồi vào một bên, "Thím Lưu, cho cháu thêm một ly sữa tươi!"
Ông cụ Ngạo nhìn hắn, "Hôm nay không cần đến công ty, ăn sáng xong, đưa Vũ Tịch đến trường học."
"Tại sao lại là cháu đi, trong nhà nhiều tài xế như vậy. . . . . ." Nhìn vẻ mặt Ông cụ Ngạo lại bắt đầu chảy dài ra, Ngạo Dạ Phong bực mình nói, "Biết!"
Lúc này Trần Vũ Tịch trên danh nghĩa mới từ trên lầu chậm rãi đi xuống.
"Chào buổi sáng mọi người!" Vũ Tịch vừa ngáp vừa ngồi xuống trước bàn ăn.
Ông cụ Ngạo bèn thay đổi vẻ mặt vừa mới lạnh lùng, nhìn Vũ Tịch cười nói: "Một hồi Dạ Phong sẽ đưa cháu đến trường học! Trước hết làm quen với hoàn cảnh một chút, cháu vừa mới tới đây, cứ từ từ!"
Trần Vũ Tịch liếc nhìn Ngạo Dạ Phong, sau đó mới nhìn ông cụ Ngạo cười một tiếng, "Ông nội, cháu biết rồi, ông yên tâm, tí nữa tới trường học cháu sẽ làm quen với thầy cô và bạn học."
Ông cụ Ngạo hài lòng gật đầu liên tục: "Như vậy là tốt, ở chỗ này nên có nhiều bạn bè một chút."
"Chỉ có điều, Ông nội! Có thể đổi lại tài xế hay không?"
Tài xế? Cô gái nhỏ này dám nói mình là tài xế.
"Không có ý gì khác đâu ạ, cháu chỉ lo lắng Ngạo Dạ Phong có công việc khác, không nên phiền toái anh ấy." Trần Vũ Tịch quay đầu nhìn Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười, nụ cười kia nói cho hắn biết, bản cô nương không thích người tài xế này.
"Vậy thì thật là tốt a! Tôi đang có việc, tìm người khác đưa đi." Ngạo Dạ Phong đứng dậy cầm áo khoác lên đi ra ngoài.
"Dạ Phong!"
Ngạo Dạ Phong bất đắc dĩ xoay người lại nhìn ông cụ Ngạo, "Ông nội, không phải là cháu không muốn, người ta nói không cần cháu đưa đi, sao phải ép người ta."
"Tài xế khác ta không yên lòng, hôm nay cháu phải đưa đi."
Nhìn vẻ mặt Ngạo Dạ Phong co quắp lại, Trần Vũ Tịch hướng hắn làm cái mặt quỷ, thì ra cũng có người cho tiểu tử này sợ.
"Ăn nhanh lên, đưa cô tới trường học xong tôi còn rất nhiều chuyện đấy." Ngạo Dạ Phong tức giận nhìn Trần Vũ Tịch nói một câu rồi đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Ngạo Dạ Phong rời đi, Ông cụ Ngạo khẽ thở dài, "Tiểu tử này từ nhỏ bị ta chiều hư rồi ! Cha mẹ nó qua đời sớm, ta sợ nó tủi thân, chỉ cần nó muốn, không gì là không có! Nhưng là bây giờ ngẫm lại, tính khí xấu này quả thật giống cha mẹ nó như đúc."
Nghe Ông cụ Ngạo nói như thế, Trần Vũ Tịch nhất thời sửng sốt, tiểu tử kia không có cha mẹ?
Hèn gì mình tới đây đã một ngày, vậy mà không nhìn thấy cha mẹ hắn, chỉ có ông cụ Ngạo và hắn thôi.
"Vũ Tịch, cháu yên tâm, về sau Ông nội nhất định quản giáo nó thật tốt, bảo đảm trước khi kết hôn với cháu, sẽ cho cháu một người chồng hoàn mỹ, tuy tính khí ngang ngược như thế nhưng ở trên thương trường, tiểu tử này chính là một thiên tài đấy!"
Trần Vũ Tịch ngẩn ra, ông cụ này mới vừa chửi cháu trai của mình xong, bây giờ lại bắt đầu thổi phồng lên.
Nhìn dáng vẻ kỳ vọng và cưng chiều của ông, trong lòng Trần Vũ Tịch cũng cảm thấy có lỗi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cô sẽ không còn ở lại chỗ này .
Sau khi Trần Vũ Tịch ăn xong điểm tâm, cầm áo khoác chậm rãi đi ra ngoài, bởi vì là ngày đầu đi học không có gì cả, cho nên cô đi tay không, trong miệng cũng còn một miếng bánh bao đang từ từ nhai.
"Trần Vũ tịch, có phải cô quá khiêm tốn hay không?"