"Tốt quá! Nhưng mà anh Duẫn Kỳ, anh có thích ăn gì không? Em có thể mua về." Trong ánh mắt Ngô Kỳ lóe sáng rực rỡ, cô cảm thấy nụ cười cưng chiều này chính là đã tiếp nhận và đồng ý với cô.
Trong lòng Vũ Tịch cười một tiếng, Ngô Kỳ vẫn còn quá ngây thơ rồi.
"Anh không cần đâu, em thích ăn gì thì anh thích ăn thứ đó!"
Mũi Vũ Tịch hừ một tiếng thiếu chút nữa khiến Ngô Duẫn Kỳ phát hiện, loại người mang vẻ mặt tươi cười vô hại này, cũng chỉ có thể lừa được cô gái nhỏ này thôi.
Gương mặt Ngô Kỳ ửng hồng, còn muốn nói gì nữa thì bị cô giúp việc đứng bên cạnh cắt ngang: "Có muốn đi hay không? Không đi thì cửa hàng người ta sẽ đóng cửa đấy." Giọng điệu lạnh lẽo ngược lại cực kỳ giống Ngô Duẫn Kỳ, không trách được anh ta cho cô gái đó làm người giúp việc.
"Được rồi, giờ đi đây nè!" Ngô Kỳ xách túi mình lên rồi đi theo người giúp việc đi ra cửa.
Vũ Tịch không suy nghĩ nhiều liền đứng dậy định đi theo thì bị Ngô Duẫn Kỳ ngăn lại: "Tôi muốn chuẩn bị chuẩn đồ, Vũ Tịch cô ở nhà giúp tôi."
Vũ Tịch ngẩn ra, muốn kiếm cớ rời đi lại thấy Ngô Kỳ quay đầu cười cười với cô: "Vậy cậu ở nhà đi, chúng tôi sẽ trở về ngay."
Thẳng đến lúc này, Vũ Tịch mới hiểu được Ngô Duẫn Kỳ là cố ý tách bọn cô ra, cô quay đầu lại nhìn Ngô Duẫn Kỳ, lộ ra vẻ mặt ngây thơ ngốc nghếch giống Ngô Kỳ: "Có việc gì cần tôi giúp sao?"
Ngô Duẫn Kỳ lui về phía sau một bước dựa vào ghế sa lon, đốt một điếu thuốc bày ra bộ dáng lười biếng hút một hơi sau đó nhả khói thuốc ra hứng thú nhìn Trần Vũ tịch.
"Lúc nãy anh nói có việc muốn tôi giúp anh làm là chuyện gì?" Vũ Tịch giả bộ không hiểu vẻ mặt của anh, cô bắt đầu có chút chán ghét cảm giác này, tại sao cô không thể giống như Ngô Kỳ cư xử với Ngô Duẫn Kỳ, xem anh như một ông anh hoàn toàn xa lạ?
Anh đang đứng trước mặt cô, người vẫn là một vị thần bí và khủng bố, nhưng từng cử chỉ hành động của anh dường như cô cũng có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh, loại cảm giác này làm cho cô cảm thấy có chút sợ hãi, bởi vì cô không giỏi che giấu suy nghĩ của bản thân mình.
"Cô cười trông rất ngây ngô!" Ngô Duẫn Kỳ nở nụ cười nhìn Trần Vũ tịch.
Một câu nói đã làm cô lộ ra bộ mặt thật.
"Cô đang mất hứng?"
"Anh sẽ để ý sao?"
"Có một chút!"
"Vậy lúc nãy anh nói chuyện với Ngô Kỳ, sao không thèm để ý tâm tình của cô ấy, dù nói thế nào cũng là đặc biệt đến cảm ơn anh, nếu anh không vừa ý thì cũng làm bộ khách khí một chút không được sao?"
Ngô Duẫn Kỳ cười khẽ: "Tâm trạng của người khác có quan hệ gì với tôi."
Mâu thuẫn.
Trần Vũ Tịch im lặng nhìn Ngô Duẫn Kỳ, quả thật con người này đoán không ra: "Nhà của anh thật lớn, lần trước lúc bắt cóc tôi, không phải ở chỗ này, bộ anh giàu lắm sao mà có thể mua đến hai căn biệt thự sang trọng như thế." Trần Vũ Tịch xoay người dựa lên ghế salon, ngắm nhìn bốn phía, hỏi một đằng trả lời một nẻo, cô cảm thấy ở nói chuyện cùng một người không có cách nào nói chuyện tiếp quả thật chính là hành hạ.
"Loại biệt thự như vậy tôi có rất nhiều."
"Dẫn tôi đi tham quan một chút được không? Tôi thật sự muốn nhìn một chút người có tiền là như thế nào."