- Anh có việc tìm em!
- Oa oa ~~ vị hôn phu tới cửa tìm, canh chừng thật là chặt nha! - Ngô Kỳ dùng cánh tay đẩy Trần Vũ Tịch một cái, nhỏ giọng nói, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Ngạo Dạ Phong - Là anh Dạ Phong phải không, vẫn hay nghe Vũ Tịch nhắc tới anh, vừa đúng lúc thời gian nghỉ trưa rất dài, anh có thể mang Vũ Tịch ra ngoài ăn cơm.
- Ngô Kỳ. . . . . . - Trần Vũ Tịch nhíu mày, lúc này cô không muốn đi cùng với Ngạo Dạ Phong.
- Nếu vậy, Vũ Tịch chuyện bản tin do em phụ trách, thầy đi trước! - Đường Dật khẽ mỉm cười xoay người rời đi.
- Này, em cũng đi ăn cơm trước. - Ngô Kỳ khẽ mỉm cười với Ngạo Dạ Phong và Trần Vũ Tịch, không cho Trần Vũ Tịch có cơ hội nói chuyện, xoay người chạy mất.
Ngạo Dạ Phong không nói gì, bắt lấy tay Trần Vũ Tịch đi ra ngoài.
Cảm thấy cành tay nặng xuống, Trần Vũ Tịch tránh anh ra lui về phía sau mấy bước, xa xa nhìn anh, Ngạo Dạ Phong ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, nhưng lại thấy ánh mắt lạnh lùng của Trần Vũ Tịch.
- Em sao vậy? Vẫn còn tức giận?
- Tôi đã nói rồi, tôi rút lại lời nói ngày đó cho nên cũng không cần phải tức giận. Chẳng qua tôi đã thấy rõ thực tế mà thôi, có lời gì thì nói ở chỗ này là được rồi. - Trần Vũ Tịch thản nhiên nói, không nhìn ra bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt cả, nếu như là cô của quá khứ, nhất định sẽ đi lên đạp cho mấy cái, sau đó mắng Ngạo Dạ Phong rồi bỏ đi.
Lúc Ngạo Dạ Phong tới đón Trần Vũ Tịch thời điểm, đều chỉ chờ ở cổng trường học, đột ngột xông vào trường học tìm cô như vậy, vẫn là lần đầu tiên. Trần Vũ Tịch nhìn ánh mắt do dự của Ngạo Dạ Phong, lại mở miệng nói:
- Rốt cuộc có chuyện gì? Có cần thiết phải trực tiếp tới trường học sao? Về nhà không thể nói à?
Trần Vũ Tịch thật sự tò mò là có chuyện gì.
Lúc này học sinh trong phòng học đã đi hết không còn nhiều lắm, trong hành lang cũng chỉ có hai người bọn họ. Ngạo Dạ Phong nhàn nhạt thở dài, lùi về phía sau tựa vào tường, đốt một điếu thuốc.
Trần Vũ Tịch ngẩn ra:
- Anh cũng hút thuốc lá? - Đây là lần đầu tiên cô thấy Ngạo Dạ Phong hút thuốc lá, không khỏi thấy hơi kinh ngạc.
Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười quay đầu nhìn về phía Trần Vũ Tịch, ánh mắt mang theo dịu dàng. Ngạo Dạ Phong như vậy cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy. Ngạo Dạ Phong nhả ra một hơi khói thật dài;
- Có phải trước kia em và người đàn ông kia có quen biết?
- Hả? Người đàn ông nào, Trần Vũ Tịch không hiểu.
- Còn ai nữa, chính là người đã bắt em vào ngày hôm qua.
Trần Vũ Tịch nhíu mày:
- Ngạo Dạ Phong, anh tới đây là vì muốn hỏi chuyện này sao? Lần đầu tiên tôi phát hiện ra anh cũng là người trì độn. Chắc là giờ anh mới phản ứng kịp rằng hôm qua tôi và người đàn ông kia ở cung một chỗ
- Xin lỗi, hôm qua không kịp đi tìm em, em không sao chứ? - Ngạo Dạ Phong dịu dàng khiến lòng của Trần Vũ Tịch nổ ra một tiếng động lớn.
Hôm qua đã quyết định buông xuống, xây dựng bỏ ngoài thật tốt gói mình lại, nhưng lại không bù được một ánh mắt dịu dàng của anh.
Trần Vũ Tịch tránh ánh mắt của Ngạo Dạ Phong, nhàn nhạt oh một tiếng:
- Không có việc gì! Anh ta không lằm gì tôi!
Nhìn vẻ mặt Trần Vũ Tịch, nhất định là biết chuyện hôm qua giữa anh và Dụ Khả Hân trồi.
- Dụ Khả Hân nói biết người kia, có điều. . . . . . - Đáng chết, tại sao anh lại muốn giả thích mọi chuyện với cái tiểu nha đầu này.
- Anh không cần nói, tôi biết rõ, các người lại đang ở cùng nhau rồi. - Trần Vũ Tịch thản nhiên nói, điểm này cô đã sớm nghĩ thông suốt, sau đó lại oai phong lẫm liệt nói:
- Cũng không có gì, dù sao cô ấy cũng là người anh thích nhất, có thể ở chung một chỗ với người trong lòng thì đã là chuyện rất hạnh phúc. Mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, anh không cần thiết phải giải thích chuyện này với tôi.