Ngô Duẫn Kỳ mới vừa vào cửa ngay tức khắc chạy lên trên lầu, lúc này tất cả bác sĩ và y tá riêng của Ngô Duẫn Kỳ đang bận rộn kiểm tra thân thể Nam Cung Thiến.
Ngô Duẫn Kỳ vẫn đứng bên giường nhìn Nam Cung Thiến, cho đến khi bác dĩ kiểm tra xong sau đó mới tiến lên: "Cô ấy sao rồi?"
Bác sĩ quay đầu liếc mắt nhìn Nam Cung Thiến, sau đó rời khỏi phòng cùng Ngô Duẫn Kỳ, sau khi đóng cửa phòng lại, bác sĩ dừng bước lại xoay người nhìn Ngô Duẫn Kỳ: "Cô ấy bị thương không nhẹ, bị nội thương, trên người có nhiều chỗ gảy xương, đối phương xuống tay rất nặng, hơn nữa lúc này cô ấy đang sốt cao, hôn mê bất tỉnh. Cần phải quan sát mấy ngày."
"Có nguy hiểm tánh mạng hay không?" Ngô Duẫn Kỳ cau mày hỏi.
"Cái này không nói chính xác được, nếu như vẫn còn nóng, sẽ rất nguy hiểm, chúng tôi đã uống thuốc, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút lo lắng, trước sáng mai nhất định phải làm cho cô ấy hạ sốt, cho nên sau khi uống thuốc vẫn phải dùng khăn ấm để giảm sốt." Bác sĩ liếc mắt nhìn Ngô Duẫn Kỳ, tiếp tục nói: "Do cô ấy vẫn chưa ổn định lại nên tôi sẽ ở đây canh chừng đêm nay."
"Vậy cám ơn ngài!" Ngô Duẫn Kỳ xoay người liếc mắt nhìn phía trong phòng, mấy y tá vẫn còn bận rộn qua lại canh giữ bên cạnh Nam Cung Thiến.
"Có thể hỏi thêm một câu không." Đột nhiên, bác sĩ mở miệng nói.
Ngô Duẫn Kỳ dừng lại, quay đầu nhìn về phía anh ta: "Muốn hỏi cái gì?"
"Người này là ai?" Bác sĩ Cốc khẽ mỉm cười: "Tôi chưa từng thấy cô cậu vì người nào đó mà khẩn trương đến như vậy."
Ngô Duẫn Kỳ dừng lại: "Ông có thể nhìn ra?"
"Dĩ nhiên, bộ dạng của cậu, chỉ cần đã từng biết con người cậu nhất định có thể nhìn ra. Từ trước đến nay cậu sẽ không lộ ra ánh mắt như thế!" Bác sĩ Côc thản nhiên nói.
Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười, anh chưa bao giờ chú ý tới ánh mắt mình nhìn Nam Cung Thiến. Ít nhất thì anh cho là giống với trước kia.
"Bác sĩ Cốc, khi nào thì ông đã trở nên tình cảm như vậy rồi."
Bác sĩ Cốc khẽ mỉm cười, đưa tay vỗ bả vai Ngô Duẫn Kỳ: "Người khác không hiểu tôi, nhưng tôi có thể hiểu, cậu vì xóa sổ Hắc Bò Cạp đã làm nhiều chuyện, mặc dù Ngô Hạo Thiên bị bắt, nhưng các huynh đệ Hắc Bò Cạp cũng không cần sống cuộc sống trốn trốn tránh tránh, nói thật tôi rất bội phục cậu. Giờ cậu chính là kim cương vương lão ngũ rồi, vị chủ tịch đứng đầu, tiền đồ vô lượng!"
Bác sĩ Cốc nói xong, quay đầu nhìn người vẫn đang nằm trên giường: "Nếu quả thật thích như thế thì nhất định phải cố mà nắm chặt. Mặc dù tôi không biết cô ấy, nhưng tôi tin tưởng ánh mắt của cậu, cô gái cậu xem trúng nhất định không tầm thường."
Khóe miệng Ngô Duẫn Kỳ lộ ra nụ cười nhạt, trước mắt anh vẫn còn có vài ngọn núi lớn chờ anh đi trừ bỏ, nhớ tới Lưu Vũ để cho Nam Cung Thiến nghe thấy những lời trong điện thoại lúc nói chuyện, giọng điệu của Nam Cung Thiến. Anh không kìm lòng nổi nhíu mày.
"Tại sao không có lòng tin? Đây không giống tác phong của cậu!" Bác sĩ Cổ cười nói.
"Nếu như ông biết được cô ấy là ai thì nhất định sẽ không nói như vậy." Ngô Duẫn Kỳ bất đắc dĩ nói.
"Cô ấy là ai?"
Ngô Duẫn Kỳ xoay người nhìn bác sĩ Cốc: "Cô ấy chính là người đã đưa Ngô Hạo Thiên và người của bang Long Hổ vào tù, còn muốn giăng lưới bắt tôi nữa."
Bác sĩ Cốc nghe được lời Ngô Duẫn Kỳ nói, không nhịn được miệng mở to, không thể tưởng tượng nổi nhìn Ngô Duẫn Kỳ, một hồi lâu vừa lắc đầu vừa thở dài vừa nói: "Phẩm vị của cậu thật đúng là không tầm thường, cậu xác định cậu có thế làm cho cô ấy tâm cam tình nguyện ở lại bên cạnh cậu? Nói vậy, lúc này cô ấy ở chỗ này cũng do cậu ép buộc."