Đêm hôm đó trong mơ cô mơ thấy mình ôm lấy một người, người kia cười với cô, lần đầu tiên vì một giấc mơ mà khi ngủ cô cười.
Khi tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Cô dựa trên giường, nhìn mẹ mặc đồ ngủ đang chuẩn bị bữa ăn sáng cho bọn họ.
"Thiến Thiến, dậy đi con, lát nữa ba con lại đến gọi con dậy bây giờ." Nam Cung mẹ dịu dàng nói.
Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười, duỗi cái lưng mệt mỏi từ trên giường ngồi dậy: "Mẹ, hôm nay con sẽ về quân khu, buổi trưa không ở nhà ăn cơm."
"Nhanh vậy? Không phải còn nghỉ mấy ngày nữa sao?"
"Dạ, có chút việc phải về, lần sau —— con trở về thăm mọi người nhiều hơn." Nam Cung Thiến cúi đầu che giấu đi vẻ mặt của mình.
"Được rồi, nếu như không về được, mẹ và cha con có rãnh rỗi sẽ đến thăm con, ở trong bộ đội phải chăm sóc tốt cho mình, đừng cậy mạnh quá, nhất định phải ăn nhiều một chút, đừng kén chọn ——" mẹ vẫn còn càu nhàu đủ điều, trên mặt Nam Cung Thiến hiện lên nụ cười, đột nhiên cảm thấy tính càu nhàu của mẹ đã hình thành thì không thay đổi lại trở nên dễ nghe.
Lúc ăn bữa sáng, Nam Cung ba một mực càu nhàu, nói ngày hôm qua chàng trai nói chuyện không giữ lời gì hết, bàn cờ còn chưa đánh xong, sau đó ba đi tìm mấy lần đều không tìm được anh ta.
Nam Cung Thiến cúi đầu ăn cơm, đột nhiên mở miệng hỏi: "Cha, cha biết bước kế tiếp quân cờ đi như thế nào sao?"
Nam Cung ba chợt nhíu mày sao: "Dĩ nhiên là biết, hơn nữa chỉ cần một bước anh chàng đó sẽ thua thôi."
Nhìn Nam Cung ba lại muốn nói đến bàn cờ của ông, Nam Cung mẹ cuống quít dừng lại: "Được rồi, ăn cơm nhanh đi, ông cũng sắp thành kỳ si (kẻ si mê cờ) rồi."
Mọi người nhìn nhau cười một tiếng, ăn xong điểm tâm, Nam Cung ba đi phòng sách đọc sách, Nam Cung Thiến ngồi một lát ở trong phòng khách sau đi vào phòng sách.
"Ba!"
"Thiến Thiến, sao vậy, có chuyện gì sao?" Nam Cung ba lấy mắt kiếng xuống nhìn cô.
Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười: "Con muốn biết các người đánh cờ như thế nào, ba còn nhớ rõ không?"
Nam Cung ba nhất thời sửng sốt: "Lúc nào con lại cảm thấy hứng thú đánh cờ vậy?"
Nam Cung Thiến cười đi tới bên cạnh Nam Cung ba, dùng cánh tay kéo cánh tay của ông: "Con chỉ muốn biết thôi, con muốn nhìn một chút ba con lợi hại như thế nào, chuyển bại thành thắng như thế nào." Nhớ lại thì đây là lần đầu tiên cô làm nũng trước mặt ba mình, trước kia luôn là giận cha chuyên quyền độc đoán, bây giờ nghĩ lại có chút không phải.
"Được, vậy ba sẽ dạy con, nói cho con biết một chiêu này ba đã phải nghỉ rất lâu, ba còn tưởng rằng sẽ thua, kết quả vẫn bị ba biết được." Nam Cung ba cười, lấy một tờ giấy ra, nghiêm túc vẽ Sở hà hán giới (chính là con sông ngăn cách trong bàn cờ tướng ) lên trên mặt, sau đó sau đó cũng vẽ xong quân cờ.
Nam Cung Thiến quân cờ, mặc dù cô không hiểu nhiều về cờ tướng, thế nhưng sau nhiều năm được cha khai sáng, cũng biết chút chút, vừa nhìn bàn cờ, Hồng quân phải thua, vốn không có đường sống.
Nhưng bộ dạng tràn đầy tự tin bộ của ba mình, Nam Cung Thiến tiếp tục nhìn tiếp.
Quả nhiên, Hồng quân của cha chỉ đi một bước, liền vây Hắc Kỳ, vô luận Hắc Kỳ đi như thế nào thì trong vòng ba bước, nó phải thua là không thể nghi ngờ.
"Sao nào, cha lợi hại không!" Nam Cung ba khoe khoang.
Nam Cung Thiến nhếch miệng mỉm cười, cả buổi trưa cô đều ở trong phòng sách với Nam Cung, nói chuyện với ông, nghe ông nói đánh cờ như thế nào, nghe ông kể chuyện trong bộ độ, nghe ông nhắc đến chuyện xưa. Lần đầu tiên Nam Cung Thiến cảm thấy đây là khoảng thời gian tốt đẹp nhất.