* Vì nam chính cũng nghĩ Vũ Tịch là nữ sinh nên để cách xưng hô như vậy cho hợp.
Trần Vũ Tịch nhíu mày, đàn ông yêu nghiệt trên thế giới thật sự là càng ngày càng nhiều.
"Anh đã cứu chúng em, cám ơn nhiều!" Ngô Kỳ dường như bị hù sợ rồi. Trần Vũ Tịch muốn nhanh chóng mang cô ấy rời khỏi đây. Nhưng ngay lúc cô định đi thì cổ tay bị người đàn ông kia bắt được, kéo về phía sau, ngã vào trong ngực anh ta.
Trần Vũ Tịch hoảng hốt, cuống quít chạy trốn, bả vai lại bị hai tay anh đè lại. Lực mạnh như vậy, cô hoàn toàn không thể tránh thoát được.
Anh nghiêng đầu nhìn Trần Vũ Tịch chằm chằm, "Cô gái, em khỏe mạnh nha!"
Trần Vũ Tịch nhíu mày, tại sao tên đẹp trai nào nhìn thấy cô cũng đều nói câu này.
"Rõ ràng nhỏ yếu như vậy, lại dám đánh nhau với người khác. Thật không biết tự lượng sức mình." Người đàn ông thoáng chút đùa giỡn nói.
Ngô Kỳ ở sát Trần Vũ Tịch. Bây giờ cô rất sợ, không biết những người trước mặt này rốt cuộc là ai.
"Được lắm, coi như tôi nợ anh một phần ơn nghĩa. Ngoài tiền, những thứ khác sau này tôi đều có thể trả lại cho anh. Bạn tôi bị sợ hãi, tôi muốn đưa cô ấy về nhà." Trần Vũ Tịch thản nhiên nói, không bị chút tà mị nào của người đàn ông này ảnh hưởng.
Người đàn ông cười một tiếng, "Tiểu Binh, đưa họ về!"
Một người trẻ tuổi đi ra từ sau lưng người đàn ông kia. Trần Vũ Tịch sững người một chút, vì để tránh lại có phiền toái, "Không cần, chúng tôi tự về." Trần Vũ Tịch nắm tay Ngô Kỳ đi ra ngoài, hai vai lại bị người đàn ông kia giữ chặt, kéo về bên cạnh.
Trần Vũ Tịch nhíu mày, cô biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Lần trước là anh ta vượt đèn đỏ đụng hư xe chính mình, lại làm cô oan uổng đền năm ngàn vạn. Lần này làm sao có thể dễ dàng để cô đi đây.
Đàn ông yêu nghiệt thời nay, chẳng lẽ đều muốn ngược đãi người khác sao?
"Cô gái, em muốn để như vậy mà đi ra ngoài sao?" Người đàn ông cười nhạt một tiếng bên tai cô. Lúc này Trần Vũ Tịch mới chú ý đến áo của mình đã bị xé đến không còn hình dáng của cái áo, thầm than thở. Một cái áo khoác đáp xuống vai cô, "Trong túi áo có địa chỉ của tôi, nhớ phải trả cho tôi!" Cuối cùng vẫn không quên bổ sung một câu, "Cái áo này trị giá một trăm vạn!"
(*) 1 vạn = 10000VNĐ
Trần Vũ Tịch không muốn tiếp tục ở đây ngẩn ngơ nữa. Dùng kiêu ngạo và chỉ số thông minh của cô, căn bản không lý giải được kiểu tư duy những người này.
Xác định Ngô Kỳ không có việc gì, đưa cô ấy về nhà, đưa mắt nhìn cô ấy vào tới cửa nhà, Trần Vũ Tịch mới bảo tài xế quay đầu về Ngạo gia. Lúc Trần Vũ Tịch mới vừa đi tới cửa phòng khách, Ngạo Dạ Phong từ bên trong xông ra, dọa Trần Vũ Tịch giật mình.
"Trần Vũ Tịch, suốt đêm cô đi đâu? Gọi điện thoại cô cũng không nhận!"
Nhìn dáng vẻ Ngạo Dạ Phong tức giận hầm hầm, Trần Vũ Tịch không muốn giải thích, cũng cảm thấy không cần thiết phải giải thích! Xoay người đi về phòng, "Trần Vũ Tịch, tôi đang hỏi cô!" Ngạo Dạ Phong đi theo phía sau cô hỏi. Đột nhiên cô cảm thấy Ngạo Dạ Phong như một đứa bé, mà cô chính là một người lớn luôn bị hắn muốn phát giận vào.
"Tôi đi đâu cũng không có quan hệ gì với anh, Ngạo Dạ Phong!" Mặt Trần Vũ Tịch không chút thay đổi.
"Áo trên người cô là của ai?" Sau lưng cô Ngạo Dạ Phong lạnh lùng nói.
Trần Vũ Tịch ngừng lại một hồi, dừng bước, đưa lưng về phía hắn. Rốt cuộc giọng điệu này của hắn là có ý gì? Là đang ghen sao? Hình như là của ai cũng không liên quan gì tới hắn. Trần Vũ Tịch cảm thấy có chút mệt mỏi, trong đại não vẫn một mảnh hỗn loạn như cũ.
"Cái này cũng giống như anh, không có quan hệ." Giọng cô rất thấp, nghe không ra giọng điệu.