Hai tay Ngô Duẫn Kỳ chống cằm, gương mặt dịu dàng: "Cô nói xem, có phải là tôi đã yêu cô ấy thật rồi không?"
Sophie nhìn thái độ của anh, khẽ mỉm cười: "Tôi xác định, anh đã yêu rồi!"
Nghe được lời Sophie nói, Ngô Duẫn Kỳ cười càng thêm vui vẻ, ngây thơ như một đứa bé, trong cặp mắt đã từng cô tịch, trống rỗng diễn đàn Lê Quý Đôn hiện lên dịu dàng, ấm áp. Nhìn đến bộ dạng này của anh, trong lòng Sophie xẹt qua một chút đau, chỉ là có thêm chút trấn an, bởi vì cô vẫn cho rằng, Ngô Duẫn Kỳ chắc là sẽ không yêu, không biết yêu một người.
Mà trên thế giới này, duy nhất có thể thay đổi một người, chỉ có tình yêu.
Chỉ là, tình yêu là một con dao 2 lưỡi, nó có thể khiến cho người ta hạnh phúc vô cùng, nhưng cũng có thể làm người ta bị thương khắp người.
Ngô Duẫn Kỳ yêu, thế nhưng anh đã nếm được cảm giác hạnh phúc “được yêu” , hay bởi vì yêu mà vết thương chồng chất, vậy phải xem người yêu anh quyết định rồi.
Chỉ mong không phải là người phía sau!
Nam Cung Thiến đi từ trên lầu xuống, còn quàng thêm một cái khăn quàng trên cổ, lần trước Sophie không biết tại sao cô phải làm như vậy, cho là cô là bị cảm, thế nhưng lần này cô hiểu, không nói gì, chỉ là cầm túi của mình lên rồi đứng dậy đi ra ngoài: "Đi thôi!"
Ngô Duẫn Kỳ đứng dậy, cười nói: "Có cần mang theo mấy người giúp đỡ không?"
Sophie cười một tiếng xoay người nhìn anh: "Nếu như anh cho là mình một anh có thể xách được thì không cần! À, quên mất, nhớ mang đủ tiền, mang theo chân, mang theo kiên nhẫn." Sophie đi tới ôm chầm lấy Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười: "Tôi sẽ khiến cô thấy rõ, người phụ nữ chân chính đổ máu tới cùng là cái dạng gì."
Nam Cung Thiến nhíu mày, không phải là mua quần áo thôi sao? Tại sao lại có cảm giác giống như là lên chiến trường?
Đi vào trung tâm mua sắm, Nam Cung Thiến bay thẳng đến một cửa hiệu thời trang, cô tính giải quyết vấn đề ngay tại chỗ này, sau đó thì đi, ai biết vừa mới bước ra một bước đã bị Sophie kéo ngược trở lại.
"Cô bé, đồ tốt hơn vẫn còn ở bên trong, tin tưởng ánh mắt tôi!"
Sophie lôi kéo cô nghênh ngang đi vào cửa hiệu, Ngô Duẫn Kỳ đi theo phía sau các cô, đốt một điếu thuốc, cười nhìn hai người bọn họ đi từ cửa hiệu này sang cửa hiệu khác.
Quả thật, Sophie chính là một người cuồng mua sắm, chẳng những phẩm vị bất phàm, ánh mắt sắc bén, hơn nữa không chút nào tiếc tiền, khụ, dĩ nhiên lần này đổ máu vốn không cần cô tiêu tiền, cô chưa bao giờ mua đồ mà đến thoải mái như vậy, ngay cả giá tiền cũng không cần hỏi, nhìn vừa ý thì trực tiếp đóng vào bao mang đi.
À, quên, ngay cả xách cũng không cần cô xách!
Vị đại chủ tịch Ngô Duẫn Kỳ này đây lần đầu tiên tín sai, chính là anh không có mang theo hai người tới xách đồ, lúc này trên người của anh đã ôm đến mười cái túi, rốt cuộc anh gọi điện sai hai người trong công ty tới xách đồ.
Vì vậy mà chúng ta có thể thấy, Nam Cung Thiến bị Sophie lôi kéo từ đi dạo từ cửa hiệu này đến cửa hiệu khác, không ngừng đưa đồ cho cô thử, mà Ngô Duẫn Kỳ thì đứng một bên, thỉnh thoảng sẽ phát biểu ý kiến, dĩ nhiên làm nhiều nhất chính là đi đến quầy tính tiền, sau khi biết như vậy, anh dứt khoát đưa chi phiếu cho hai người hầu, còn mình nhàn nhã đứng một bên hút thuốc lá.
Ánh mắt lại một khắc cũng không rời khỏi Nam Cung Thiến, rất lâu, Nam Cung Thiến cũng muốn cự tuyệt, nhưng Sophie vốn không buông tha cho cô.