Không cần lên tiếng, dựa vào khí thế của anh cũng đã khiến đối thủ rối loạn.
Đối phương cầm súng chỉ vào đầu mình, uy hiếp anh, chính là đến cuối cùng vào khoảnh khắc nổ súng kia, Ngô Duẫn Kỳ cũng không có lùi bước chút nào.
Mà lúc này, anh lại vì một người đàn bà, trong lòng có chút rối loạn, ở trong lòng của anh thì Nam Cung Thiến chiếm địa vị như thế nào.
"Là ai làm?" Sophie nhìn Ngô Duẫn Kỳ đốt một điếu thuốc, trong lòng có chút đau thương, nhưng vẫn mở miệng hỏi.
"Lưu Vũ!"
Sophie nghe tên này thì khẽ động, Lưu Vũ cũng đã từng là người của tổ chức Hắc Bò Cạp, khi đó hầu như là cùng bọn họ cùng nhau gia nhập Hắc Bò Cạp , chỉ là bọn họ bị phân không cùng một nơi, càng về sau mới quen, người này làm việc lòng dạ độc ác, lòng tham không đáy.
"Sao lại là anh ta? Anh không phải là đã sắp xếp anh ta xong xuôi rồi sao?" Sophie cau mày nói.
Ngô Duẫn Kỳ cau mày: "Anh ta ngại cho quá ít."
"Vì tiền? Lần này muốn bao nhiêu?"
"Hai tỷ."
Sophie cười lạnh một tiếng: "Quả nhiên lòng tham không đáy."
"Sophie, bây giờ cô về công ty, điều động toàn bộ có thể vận dụng tiền bạc, chuẩn bị xong hai tỷ, tôi muốn tự mình đi tìm anh ta." Ngô Duẫn Kỳ dập tắt điếu thuốc trong tay, xoay người đi lên lầu.
Sophie nhìn Ngô Duẫn Kỳ đi lên lầu , khẽ thở dài, Ngô Duẫn Kỳ như vậy dường như trước kia cô mỗi ngày đều thấy, sâu trong đôi mắt kia không thấy được bất kỳ vật gì, trừ lạnh lùng ra chỉ có lạnh lùng.
Mỗi khi anh muốn giết người, thì sẽ lộ ra ánh mắt như thế, cũng chỉ khi anh giết người, anh mới sẽ nhốt mình trong phòng, đây là thói quen của anh chỉ có Sophie mới biết.
Xem ra —— anh đã quyết định phải làm như thế nào rồi.
Sophie nhìn Ngô Duẫn Kỳ biến mất ở khúc quanh, hít một hơi, xoay người đi ra ngoài.
. . . . . . . . . . . . .
Lưu Vũ lẳng lặng ngồi một mình ở một bên hút thuốc lá, Nam Cung Thiến vẫn bị trói nằm trên mặt đất.
Cô cái gì cũng không muốn nghĩ, cố để cho mình tỉnh táo lại, để cho đầu óc mình sắp xếp lại mọi chuyện, cô phải dựa vào lý trí của mình đi quyết định làm như thế nào, cô thừa nhận, cô làm việc theo cảm tính quá mức.
Không biết qua bao lâu, Nam Cung Thiến cảm giác ý thức mình có chút mơ hồ, cả người đau nhức, tay chân cũng bị buộc chặt , chặt đến độ để lại dấu đỏ.
"Lão đại, chúng ta có phải hay không nên mở trói cho cô ta một chút? Nhìn dáng vẻ cô ta giống như có chút. . . . . ." Một tên canh giữ bên cạnh Nam Cung Thiến chú ý tới sắc mặt tái nhợt của Nam Cung Thiến, giống như sắp mất đi ý thức.
Sau khi Lưu Vũ gọi điện thoại làm cho cô ngất đi, nhưng cô lại như cũ cắn răng không kêu tiếng nào, ngược lại sau khi bị Lưu Vũ đánh, càng căm ghét và xem thường nhìn hắn ta.
Nhìn trong ánh mắt cô mang khi dễ và châm chọc cực kỳ giống Ngô Duẫn Kỳ, cô càng nhìn chằm chằm Lưu Vũ như vậy, hắn ta lại càng khống chế không được một cước lại một cước đá vào trên người của cô, sự quật cường và ánh mắt của cô rất giống với Ngô Duẫn Kỳ, Lưu Vũ tức điên lên.
Nếu như không phải là những tên bên cạnh ngăn lại, Lưu Vũ thật sự có thể đánh chết Nam Cung Thiến.
"Không cần lo cho cô ta!" Lưu Vũ gầm lên một tiếng: "Những thứ này đều là do cô ta tự chuốc lấy, hừ!"