Ngay sau đó bổ sung trong lòng, cảm ơn cái bà nội ngươi á!
Bảo Bảo lau mồ hôi lạnh trên trán, nương nói nhiều như thế này chứng tỏ nương đang rất tức giận.
Chân mày Dạ Vô Hàm run rẩy vài cái, nhìn chẳm chằm nữ nhân trước mắt chỉ cần cười một cái là phấn trên mặt rơi lả tả, hắn chỉ là muốn hỏi được rõ ràng sự tình.
“Hắn muốn ngươi làm cái gì?”.
“A, nói đến việc này, vị công tử bên trong cũng rất kỳ lạ, muốn ta đến Quan phủ làm mối cho Hàm Vương! Vậy là sao chứ? Hàm Vương là ai? Ai dám làm mai thay ngài ấy? Nhưng mà vị công tử đó nhìn cũng không giống người bình thường”.
Dạ Vô Hàm rũ con mắt, buồn cười lắc đầu một cái.
Phong Linh kéo Bảo Bảo thận trọng hỏi: “Công tử, mẫu tử chúng ta có thể đi chưa?”.
Hắn nhìn bốn phía hoang vu, lại nhìn Bảo Bảo, đột nhiên tốt bụng chỉ vào xe ngựa nói: “Ta đưa các ngươi đi một đoạn”.
“A, đa tạ công tử”. Phong Linh cũng không khách khí, kéo con trai lên xe ngựa.
Ba người ngồi chung trong một cái xe ngựa rộng rãi. Mới đầu Phong Linh còn có thể duy trì tư thế ngồi đúng tiêu chuẩn nhưng vì xe ngựa đi chầm chậm lắc lư, nàng lại mơ mơ màng màng không mở mắt ra được. Cuối cùng dứt khoát tựa vào trên nệm êm ngủ thiếp đi. Ánh mắt Bảo Bảo xoay tròn linh động, sau đó cũng tựa vào người mẹ nhắm mắt lại, chỉ lặng lẽ mở một xíu.
Dạ Vô Hàm cau mày, nghiêng đầu nhìn nữ nhân đang dựa vào người mình. Tiếng ngáy truyền đến đứt quãng, có thể ngủ an ổn như thế bên người xa lạ làm cho Dạ Vô Hàm cũng rất bội phục.
Dần dần hắn lại bị hấp dẫn vởi dung nhan khi ngủ của nàng.
Hắn có cảm giác như hắn đã từng quen biết nàng. Nhất là bây giờ loại cảm giác đó càng mãnh liệt. đột nhiên hắn chú ý đến nốt ruồi trên cằm của nàng, không chút nghĩ ngợi đưa tay lau đi, quả nhiên là do nàng cố ý dính lên. Vậy thì tầng phấn dày trên mặt nàng cũng là cố ý sao?
Hắn có chút ngạc nhiên không biết dung nhan đằng sau tầng phấn dày này sẽ như thế nào?
Sau khi về đến nhà Phong Linh gọi Bảo Bảo: “Con trai, bây giờ chuyện lớn rồi, thực sự chúng ta nên trốn thôi! Nương không muốn dính líu đến bọn họ nữa, nếu bọn họ tra ra được nương chính là Niếp Tố Tố thì có thể xé nương ra không?”.
“Nương, người có tiền đồ một chút được không?”. Bảo Bảo khinh bỉ nhìn nương nó: “Bây giờ nhìn thế nào cũng là hai huynh đệ bọn họ đấu tranh nội bộ, đâu có liên quan gì đến chúng ta?”.
“Bốp”. Phong Linh đập một cái vào ót của nó: “Tiểu tử thối, có chuyện gì cứ nói, học úp úp mở mở”.
Bảo Bảo xoa đầu nói tiếp: “Nương, người yên tâm đi. Bọn họ đã tiếp xúc chính diện với nương rồi, không có người nào nhận ra nương mà. Nương còn sợ cái gì? Nếu bây giờ chúng ta chạy thì sẽ là có tật giật mình, người ta không hoài nghi mới lạ! Bây giờ chúng ta phải biết rõ Dạ Dập Tuyên đưa ra cái thông báo đó để làm gì? Hơn nữa tại sao hắn lại nói nương là Vương phi của hắn? Mà Dạ Vô Hàm nói với Quan đại nhân muốn tìm một người, người đó là ai? Có phải là có cùng mục tiêu với Dạ Dập Tuyên hay không?”.
Nghe lời của con Phong Linh cảm thấy rất có đạo lý, lại nghiêng đầu suy nghĩ: “Nhưng mà Dạ Dập Tuyên muốn ta làm mai cho Hàm Vương và Quan tiểu thư, chuyện này nên làm sao bây giờ? Không làm ta sẽ đắc tội với Dạ Dập Tuyên, nếu ta làm thì sẽ đắc tội với Dạ Vô Hàm. Dù sao người nào cũng không dễ chọc, không biết phải làm sao đây?”.