Thần Hoàng không cười nữa, từ từ đến gần hắn, nụ cười vẫn còn vương ở khóe miệng, “Tiểu tử, sao con thông minh vậy, không giống như nương của con. Này, đến làm con trai ta, thấy sao?”.
“Không cần”. Bảo Bảo không suy nghĩ mà cự tuyệt luôn.
Dung nhan tuyệt thế của Thần Hoàng lộ ra vẻ hứng thú, “Tại sao? Làm con trai của thúc có rất nhiều chỗ tốt, không chừng có thể mò được một quốc gia để chơi đùa đấy?”.
“Có cái gì tốt để chơi? Cháu phải thông minh là đúng rồi, ai bảo nương của cháu đần như vậy? Nhưng mà cháu làm con trai của thúc làm sao được? Hơn nữa, cháu nên gọi thúc là cha hay là nương?”.
“Ha ha”. Không ngoài suy nghĩ của Thần Hoàng, tiểu tử này nhìn được hắn là nam nhân, không ngạc nhiên hỏi: “Tiểu tử, cháu không muốn biết cha của mình như thế nào sao?”.
Bảo Bảo nhún vai: “Nương nói, cha chính là một con nòng nọc nhỏ, không có gì kỳ lạ cả”.
Thần Hoàng giật mình, Phong Tam Nương dạy con trai như vậy sao? Hẳn nào tính cách Bảo Bảo tinh quái như vậy, không thể thoát khỏi cách “giáo dục” của nàng.
Hắn cũng lười đoán, hỏi thẳng: “Tiểu tử, thúc làm cha của con được không?”.
Bảo Bảo ngước mắt, nhìn hắn từ trên xuống dưới một lần, lắc đầu, nói: “Nương cháu không thích thúc”.
Sắc mặt Thần Hoàng trở nên khó coi, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ lo lắng. Đứa nhỏ này, nói chuyện không hề lưu tình, nếu như lời này do một người khác nói, hắn đảm bảo sẽ dùng một cước đưa hắn lên Tây Thiên!
Một lúc sau, hắn ôm lấy hai cánh tay, giống như Bảo Bảo, mặt đối mặt, “Tiểu tử, nói xem, giao dịch như thế nào?”.
Mặc dù hắn vẫn chưa nói câu sau nhưng Bảo Bảo có thể đoán ra được, đôi mắt giảo hoạt chớp chớp: “Nói nghe xem cháu sẽ được cái gì tốt nào?”.
Thần Hoàng nhếch miệng cười cuồng dã: “Cháu giúp ta theo đuổi nương cháu, điều kiện tùy cháu”.
“A, hào phóng như vậy sao?”. Bảo Bảo cười, ngoắc ngoắc ngón tay út của nó, Thần Hoàng cúi người. Nó đáng yêu cười một tiếng: “Cháu muốn làm… Minh Chủ Võ Lâm”.
Thần Hoàng nghi ngờ nghiêng đầu nhìn hắn, “Minh Chủ Võ Lâm?”.
Nó?
Một đứa bé năm tuổi?
Bảo Bảo lão đại không vui, chu cái miệng nhỏ nhắn, “Cháu làm sao? Cháu không thể làm Minh chủ sao?”.
Đây là mục tiêu vĩ đại mà Bảo Bảo quyết định từ khi hiểu chuyện. Nó muốn làm Minh Chủ Võ Lâm, nó muốn trở thành nam nhân lợi hại nhất giang hồ!
Thần Hoàng buồn cười, nhếch mày hỏi: “Nói thúc nghe, tại sao cháu lại muốn làm Minh chủ Võ Lâm?”.
“Có thể hiệu lệnh quần hùng, hai bên hắc bạch cũng do cháu định đoạt! Có rất nhiều uy phong, có rất nhiều uy phong!”.
“Chỉ vì thế?”.
Bảo Bảo nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “cháu làm Minh chủ Võ Lâm có thể giúp nương”.
Vẻ mặt Thần Hoàng ngẩn ra, chân mày nhíu lại. Bảo Bảo lẳng lặng nói: “Lúc trước, khi chưa có nơi sống ở thành Ngư Dương, chúng ta vẫn luôn sống trôi nổi ở bên ngoài, ăn một bữa cũng coi như là tốt, phòng ở cũng không có, ngủ ở ngôi miếu đổ nát, đoạt địa bàn của ăn xin, đó là chuyện thường xuyên, còn luôn bị người khác khi dễ. Sau đó, vất vả lắm nương mới tìm được công việc giặt quần áo ở một gia đình giàu có. Bởi vì cháu không cẩn thận làm rách một bộ y phục của chủ nhà, mẹ con chúng ta bị đuổi, nương còn bị người nhà đó đánh vài cái bạt tai… Từ đó cháu đã âm thầm thề, cháu muốn trở nên mạnh, rất mạnh, như vậy mới có thể bảo vệ nương! Cháu sẽ không để cho người khác động đến nương dù chỉ là một đầu ngón tay!”.
Đôi mắt Thần Hoàng khẽ chớp động, hai tay nắm chặt thành quyền, nắm chặt đến nỗi khớp ngón tay kêu “răng rắc”. “Cái nữ nhân đánh nương của cháu ở nơi nào? Họ gì? Tên gì?”.
Bảo Bảo lắc đầu, nói: “Không nhớ rõ, thật ra thì chuyện giống như vậy còn rất nhiều”.
“Rất nhiều?”.
Thần Hoàng hít sâu một hơi, nhìn Bảo Bảo, gằn từng chữ: “Điều kiện của cháu, ta đồng ý”.
“Thật?”. Bảo Bảo hưng phấn, hai mắt tỏa sáng.
“Ừ”, hắn gật đầu, “Cháu muốn trở nên mạnh mẽ, ta giúp cháu đạt được thực lực đó!”.
“A, zê”. Bảo Bảo nhảy lên.
Thần Hoàng không nói thêm gì nữa, nhìn về phía cửa, “Hình như có tiểu mỹ nhân đến tìm cháu đó!”. Nói xong, hắn nhướn mày xoay người vào phòng.
Tiểu mỹ nhân?
Bảo Bảo nhìn về phía đó, thì thấy gương mặt hồng hồng của Hinh Nhi đang núp ở đó.
Nó nghi ngờ đi đến, “Tiểu quận chúa, tại sao em lại ở chỗ này?”.
Hinh Nhi há mồm nhưng không phát ra được chút âm thanh nào, rốt cuộc đau lòng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào hai chân của mình, đôi tay nhỏ bé khẽ lắc lắc.
Bảo Bảo nhìn cô bé, sau đó tiến lên kéo bàn tay nhỏ, “Đi theo ta”.
Hai đứa bé đi vào trong một cái chòi nhỏ, ngồi xuống, Bảo Bảo nghiêm túc nói: “Hinh Nhi, bây giờ ta hỏi muội một vấn đề, muội chỉ cần lắc đầu hoặc gật đầu là được rồi, được không?”.
Hinh Nhi chớp chớp đôi mắt trong suốt, gật đầu một cái.
“Có phải…. muội cũng biết nói?”.
Hinh Nhi kinh hãi, giật mình tránh ánh mắt của nó, nhảy xuống ghế muốn đi. Bảo Bảo làm sao có thể bỏ qua cơ hội tra rõ chân tướng sự việc, sau khi kéo bé lại, nó cười trấn an, “Muội không cần sợ, ta sẽ không nói cho ai biết, ta chỉ muốn giúp muội”.
Hinh Nhi cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn, cuối cùng bé gật đầu một cái.
“Hinh Nhi, có phải lúc muội đến Vương phủ, muội vẫn có thể nói chuyện, đúng không?”.
Một lúc sau, Hinh Nhi gật đầu một cái.
Trong mắt Bảo Bảo lóe lên tia sáng: “Có phải nương của muội, làm hại muội không thể nói được nữa?”.
Đầu Hinh Nhi cúi thấp xuống, từ từ gật xuống.
Bảo Bảo nổi giận, cùng là lớn lên bên nương, nhưng nương của nó cấp cho nó một hoàn cảnh sống đầy tình yêu thương, nhưng cô bé này thì sao? Lại còn bị nương của mình hại câm! Tại sao trên đời lại có người độc ác như vậy?
Ánh mắt nó kiên định, dắt tay Hinh Nhi, “Hinh Nhi, về sau muội đừng sợ, ta sẽ giúp muội!”.
Hinh Nhi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn nó…
…………….
Lúc Thần Hoàng vào trong phòng, Phong Linh đang tập bài thể dục tám động tác: “1-2-3-4, 2-2-3-4, 3-2-3-4….”.
Hắn nheo đôi mắt lại, tiến lên ôm chặt lấy nàng.
“Làm gì đấy?”. Phong Linh hoảng sợ ngẩn ra, không biết người này muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn giết nàng giệt khẩu? Đây là cái ôm trước khi chết?
OMG!
“Chuyện các ngươi ngủ ở ngôi miếu đổ nát, ta đã biết” Thần Hoàng cắn răng nghiến lợi nói, “Còn có mụ la sát đánh nàng, ta cũng đã nghe nói! Nàng yên tâm, có Thần Hoàng ta ở đây, ai dám động vào mẹ con nàng, ta sẽ diệt cả nhà của hắn!”.
“Ngủ ngôi miếu đổ nát? Mụ la sát đánh ta?” Phong Linh nghi ngờ, cái đó và cái đó, mặc dù cuộc sống của mẹ con nàng có chút khó khăn nhưng dù sao nàng cũng là người xuyên qua, làm sao có thể kém đến nỗi để con trai ngủ ở ngôi miếu đổ nát? Đừng có nói là người ta đánh nàng, nàng không đi đào mộ phần tổ tiên nhà người ta là may lắm rồi!
Đúng là không biết tên tiểu tư kia nói hươu nói vượn!
Dường như Thần Hoàng sợ chạm vào chuyện đau lòng của nàng, buông nàng ra, không nói hai lời móc từ trong ngực một tập ngân phiếu, “Cầm đi, nàng muốn xài như thế nào thì xài, ta không cho phép nàng bạc đãi chính mình, lại càng không cho phép bạc đãi Bảo Bảo!”.
Phong Linh trợn tròn hai mắt, vui mừng nhận lấy xấp ngân phiếu, trời ơi, thật nhiều tiền! Bạc, bạc.....
Nàng kích động ôm tiền vào lòng, mắt chứa lệ nóng nói: “Ngươi nghe những cái đó còn chưa đủ, chúng ta đâu chỉ ngử ở ngôi miếu đổ nát mà còn phải ăn cơm thừa của người khác…..”