“Tránh ra”. Âm thanh hắn trầm thấp, lộ vẻ không kiên nhẫn.
“Vương gia, cho dù ngài không yêu thích thiếp thì thiếp cùng xin ngài đừng cự tuyệt thiếp”. Châu Châu kéo tay của hắn, đặt lên vai nàng. Nhìn nàng hơi gầy yếu nhưng vẫn cậy mạnh đỡ lấy hắn.
Dạ Vô Hàm rũ mắt xuống, mượn ánh trăng liếc nhìn bộ dạng quật cường của nàng ta, meo mắt, cũng không cự tuyệt nữa. Đầu hơi đau, mặc cho nàng ta đỡ hắn về Bác Ý hiên.
Sau khi đỡ Dạ Vô Hàm lên giường, Châu Châu hít sâu mấy hơi, sau đó rót một ly trà, “Vương gia, ngài uống chút trà giải rượu”.
Dạ Vô Hàm giơ tay lên, lập tức cái chén trong tay nàng đổ ra.
“A!”, Tay Châu Châu bị nước trà đổ vào, nóng đỏ một chỗ, đau đến nỗi suýt nữa nước mắt đã rơi.
Dạ Vô Hàm nhíu mày, kéo tay nàng ta nhìn một chút, giọng điệu hòa hoãn mấy phần. “Ngươi ra ngoài bôi thuốc đi”.
Nàng ta lắc đầu, nén lệ, đột nhiên ôm lấy cổ hắn nói. “Vương gia, ngài đừng đuổi thiếp đi, thiếp không cần danh phận gì cả, cái gì cũng không cần, chỉ cầu ngài đừng đuổi thiếp đi………”.
“Ngươi………”.
Nàng đưa ngón cái ra, đè môi của hắn. “Vương gia, đêm nay có thể như đêm của sáu năm trước được không, để cho thiếp nhớ lại đêm đó, được không?”.
Đôi mắt trong veo dần dần mờ đi, dần dần lạc phương hướng. Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ từ từ cúi người, Châu Châu vui mừng, xấu hổ nhắm hai mắt lại……..
…………….
Dạ Vô Hàm nhìn người bị đánh xỉu, hai mắt sắc bén, đứng dậy. “Đỡ nàng ta đến trên giường”.
“Vâng”. Huyền Phong tức giận đặt Châu Châu lên giường, từ lâu hắn đã không có hảo cảm với nàng ta, còn dám dùng thuốc với Vương gia!
“Tìm được gì rồi?”. Dạ Vô Hàm hỏi.
Phi Ưng tiến lên, nói hai chữ. “Long bào”.
Dạ Vô Hàm cười lạnh. “Đúng là nhọc lòng! Nếu bổn vương không ứng chiến thì sẽ phụ tấm lòng của hắn ta rồi!”.
“Vương gia, bây giờ phải làm sao?”. Huyền Phong đã không nhẫn nại được.
Hắn ngoảnh đầu nhìn lại, đôi lông mày ưu nhã nâng lên, khóe miệng khẽ cong lên. “Phu Ưng, hắn đưa đồ đến cho bổn vương như thế nào thì ngươi trả lại như thế!”.
“Thuộc hạ tuân lệnh!”.
Phi Ưng tuân lệnh lui ra, Huyền Phong nói. “Vương gia, còn ta? Ta thì làm sao? Có nhiệm vụ chỉ biết cho Phi Ưng đi làm, cái gì cũng không cho ta làm……”.
Dạ Vô Hàm quay đầu lại, buồn cười nhìn hắn. “Ngươi thì có nhiệm vụ quan trọng hơn”.
Hai mắt Huyền Phong sáng lên. “cái gì? Là cái gì?”.
“Ẩn nấp vào hoàng cung!”.
“Hả?”.
Huyền Phong gồng vai. “Có phải là nằm vùng hay không?”. Tế bào cả người hắn đều đang kêu gào, hắn muốn làm việc lớn! Muốn làm anh hùng!
“Đây là mệnh lệnh!”.
“Ai, được rồi”. Hắn chấp nhận nói. “Vậy thì ta phải làm gì?”.
Dạ Vô Hàm đưa mắt nhìn về nơi xa, nhàn nhạt nói. “Người ở trong hoàng cung không làm người khác nghi ngờ nhất là thái giám, cho nên ngươi phải cải trang thành tiểu thái giám, tra xem mật thất hoàng cung ở chỗ nào?”.
Vẻ mặt Huyền Phong đau khổ. “Không thể đổi thành người khác được sao? Làm thị vệ chẳng hạn!”.
“Trừ những lúc trực ban ra thì thị vệ không thể đi loạn!”. Hắn nói không cho phép cự tuyệt. “Không cần nói nữa, chuyện này quyết định như vậy”.
“……….”
Huyền Phong miễn cưỡng lui xuống, Dạ Vô Hàm đứng trước cửa sổ, lấy túi gầm Như Ý mà mẫu phi để lại cho hắn, nắm chặt trong tay, ánh mắt trở nên thâm thúy, sâu thẳm.
*………………*
Sau khi suy nghĩ một đêm, Phong Linh quyết định kể chuyện của Châu Châu cho Dạ Vô Hàm. Dù sao thì hắn cũng có quyền biết tất cả.
Buổi sáng tinh mơ, nàng đến Bác Ý hiên, Phi Ưng và Huyền Phong đều không ở đây, nàng tự mở cửa ra, đi vào. “Dạ Vô Hàm, ta có việc tìm ngươi, ta……….”.
Nàng ngây người khi thấy người nằm trên giường.
Châu Châu ngủ rất say, khóe miệng mang theo nụ cười, nằm trên giường Dạ Vô Hàm.
Phong Linh đứng đó, không có phản ứng. Ba giây sau, nàng xoay người ra khỏi phòng, yên lặng trở về Phỉ Ý hiên. Nàng lấy hộp bảo bối của nàng, sau đó dọn dẹp mấy bộ y phục.
Vấn Xuân và Sơ Hạ không hiểu chuyện gì. “Tam Nương, có chuyện gì vậy?”.
Nàng ngẩng đầu, trên mặt không lộ vui buồn. “Ta muốn xuất phủ, hai người có muốn đi cùng ta không?”.
“Xuất phủ? Đã xảy ra chuyện gì sao?”. Vấn Xuân vội hỏi. “Đang tốt lành như vậy sao lại muốn ra ngoài?”.
“Đúng vậy”, Sơ Hạ cũng nói. “Không phải là ngài muốn tìm Vương gia sao, chẳng lẽ ngài cãi nhau với Vương gia?”.
Sau khi thu dọn đồ xong, Phong Linh thay một bộ y phục nhẹ nhàng, cột tóc thành đuôi sam, xoay người lại. “Đừng hỏi gì cả, có muốn đi theo hay không?”.
Hai người nhìn nhau một cái, sau đó cắn răng nói. “Được! Chúng ta về thu dọn đồ đạc”.
Một lúc sau, ba nữ nhân đeo tay nải trên người, thoải mái đi ra. Trên đường đi gặp nha hoàn thân quen, Phong Linh còn chào hỏi.
“Tam Nương, Vấn Xuân tỷ tỷ, các ngài muốn đi đâu vậy?”.
Phong Linh nhún vai: “Rời phủ trốn đi. Muốn đi chung không?”.
“A, không, nô tỳ còn rất nhiều việc cần làm, lúc nào xong sẽ đi chơi cùng mọi người”.
“Ừ, vậy chúng ta đi trước”.
Cho đến khi các nàng ra khỏi cửa lớn, mọi người vẫn sửng sốt không tin rằng họ sẽ rời phủ.
Sau khi ra khỏi Hàm Vương phủ, Phong Linh đi thẳng trên đường lớn, nhíu mày, mím môi giống như muốn liều mạng tìm ai đó, thỉnh thoảng trong mồm còn mở miệng mắng mấy câu, không biết là đang nói ai.
Vấn Xuân chọc chọc Sơ Hạ. “Tam Nương có chuyện gì vậy?”.
“Ta đoán, nhất định là cãi nhau với Vương gia!”. Sơ Hạ tỉnh bơ phân tích. “Ngươi xem, mấy lần trước không phải cũng như vậy sao?”.
“Ừ, Ta cũng cảm thấy thế”.
Đột nhiêm Phong Linh kêu lên. “Sát thủ tiên sinh! Sát thủ tiên sinh!”.
Hai người sợ hãi kêu. “Tam Nương, ngài đang gọi ai thế?”.
Phong Linh mặc kệ, vẫn gọi lên làm người đi đường nhìn vào.
Đột nhiên một bóng người quỷ dị xuất hiện làm Vấn Xuân và Sơ Hạ giật mình.
Tả Thanh Hàn gật đầu. “Ngươi, tìm ta?”.
Phong Linh không nói hai lời, ném tay nải trên người cho hắn. “Có chuyện muốn nhờ ngươi giúp một tay, tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói tiếp”.
Tả Thanh Hàn cũng không nói gì, ngoan ngoãn đi đằng sau nàng.
Sơ Hạ theo dõi hắn, tò mò hỏi. “Người này là ai thế?”.
Vấn Xuân lắc đầu. “Có vẻ như Tam Nương quen rất nhiều người kỳ quái”.
Phong Linh đi vào khách điếm sang trọng nhất trong thành, Phong Linh móc ngân phiếu trong ngực ra, vỗ vỗ vào quầy. “Ta bao nơi này!”.
Chưởng quỹ đầu tiên là sững sờ, nhìn con số trên ngân phiếu, trợn to hai mắt. “Chuyện này….. Sợ là………”.
Hắn còn chưa nói hết lời, Phong Linh lại “bộp” một phát. “Còn nói không được nữa thì ta đổi sang nơi khác!”.
Chưởng quỹ cầm hai tờ ngân phiếu lên, mừng rỡ như điên. “Được, được, được, tại sao lại không được chứ? Cô nương chờ một chút, ta sẽ đuổi người!”.
Trong khách điếm, những người khách khác cầm bạc trả lại của chưởng quỹ, mắng chửi đi ra ngoài.
Phong Linh tựa vào cửa, ngoắc ngoắc ngón tay với chưởng quỹ. “Cầm giấy mực đến đây”.
“A, được”.
Chưởng quỹ vội vàng mệnh cho tiểu nhị cầm giấy mực đến, Phong Linh sắn tay áo, cầm bút lông, viết lên trên vài chữ. Vấn Xuân và Sơ Hạ ngó vào thì kinh ngạc há hốc mồm. “Tam Nương, việc này.........”.
“Được rồi, tiểu nhị, làm phiền ngươi dính cái này lên cửa chính”.(Ố[email protected]ĐLQĐ)
“A, vâng”. Tiểu nhị không biết chữ, nhìn cũng không hiểu nàng đang viết cái gì, chỉ biết dán bên ngoài.
Tờ giấy vừa được dán ra ngoài thì mọi người bắt đầu vây quanh, thì thầm. “Họ Dạ, nghe cho rõ đây, bắt đầu từ hôm nay cô nãi nãi tự lập môn hộ”.
Ngồi bên trong khách điếm rộng rãi,, Phong Linh cảm thấy rất thoải mái, chưởng quỹ đối với bọn họ cung kính như khách quý. Tiền đúng là một món đồ tốt, tiêu nó để cho nàng vui vẻ cũng rất tốt! (Ố[email protected]ĐLQĐ)
Lúc này, Vấn Xuân không nén được tức giận, lo lắng hỏi. “Tam Nương, chúng ta như vậy có được không? Nếu như Vương gia biết, nhất định sẽ tức giận”.
“Ta quản hắn khỉ gió!”. Phong Linh bưng trà lạnh uống một hớp. “Về sau đừng nhắc đến người này trước mặt ta”.
Vấn Xuân lè lưỡi biết là nàng đã thực sự quyết tâm rồi.
Phong Linh nghiêng đầu, nói với Tả Thanh Hàn. “Sát thủ tiên sinh, ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp một tay”.
“Nói”.
“Võ công của ngươi khá tốt, ta muốn nhờ ngươi vào trong hoàng cung chuyển cho con trai ta một lá thư”.
“Ừ”. Hắn đồng ý rất nhanh.
Phong Linh sống trong khách điếm được ăn uống ngủ nghỉ rất tốt, tóm lại chính là một câu, có tiền còn sợ không được làm đại gia? Nàng quản làm gì Châu Châu hay Dạ Vô Hàm, tất cả đi gặp quỷ đi! Dạ Vô Hàm muốn