Phong Linh cũng vui vẻ thoải mái, không đi càng tốt, về sau không cần gặp Dạ Vô Hàm nữa rồi. Còn về phần tên Dạ Dập Tuyên kia, thích chơi thì tự chơi, tỷ đây không hầu hạ!
Phong Linh tâm tình vui sướng vác giỏ ra chợ mua thức ăn, khó có được một lần xứng với chức mẹ. Nàng ngâm nga khúc nhạc, lựa chọn nhặt nhạnh những thứ Bảo Bảo thích ăn và không thích ăn, nấu cùng một chỗ xem nó còn có thể kiêng ăn không?
“Tam Nương”.
Phong Linh quay đầu lại, nhìn thấy Dương Nghĩa thì lập tức tươi cười: “Dương Nghĩa, huynh cũng đến mua thức ăn à?”.
“A, đúng vậy, huynh cũng đến mua thức ăn”. Dương Nghĩa sờ mũi một cái cười theo. Đâu thể không biết xấu hổ mà nói cho nàng biết hắn vẫn đi theo nàng từ lúc nàng ra khỏi nhà đến giờ.
“Đi, cho ta một khối”. Tâm tình Phong Linh không tệ, gỡ xuống ngụy trang bà mai chuyên nghiệp, người cũng sảng khoái hơn rất nhiều.
“Ồ”. Dương Nghĩa vui vẻ đi theo phía sau nàng, chỉ cần nàng chọn cái gì đều vội vàng trả tiền. Nếu như trong lúc vô tình, ông chủ nói một câu “tiểu tướng công, tiểu nương tử”, hắn mừng rỡ hận không thể mua hết chỗ món ăn này.
Trong quán trà đối diện với chợ rau, Dạ Vô Hàm xoa cằm nhìn chằm chằm vào một nơi cách đó không xa. Nhìn nàng buộc tóc đuôi sam, mặc quần áo vải thô, trên mặt không bôi son phấn, nụ cười tự nhiên trên khuôn mặt, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
Phi Ưng ở bên cạnh nhìn Phong Linh rồi lại nhìn chủ tử thỉnh thoảng lại mỉm cười, sau đó rũ mắt xuống tiếp tục bộ mặt lạnh lùng.
Nhưng khi bóng dáng Dương Nghĩa xuất hiện bên cạnh nàng, hắn cảm thấy một hơi thở lạnh như băng chậm rãi lan ra.
Con mắt nhỏ dài hơi khép của Dạ Vô Hàm liếc nhìn hai người vừa mua thức ăn vừa nói cười. Rõ ràng người nam nhân bên cạnh nàng có tâm tư không thuần khiết. Nàng đi làm mối suốt ngày chắc chắn phải nhìn ra nhưng tại sao vẫn cứ nói cười như thế với hắn, điều đó chứng tỏ cái gì?
Loại cảm giác này giống như vật sở hữu của hắn bị người ta cướp mất.
Khó chịu.
Hết sức khó chịu.
Đứng dậy, đi tới chỗ bán thức ăn.
Phi Ưng thở dài, yên lặng đi theo sau Hàm Vương.
Phong Linh đang mua thức ăn, bất thình linh đâm vào người đi tới, nháy nháy mắt: “Hàm... Tại sao ngài lại ở chỗ này?”.
Dạ Vô Hàm tiện tay cầm một cây bắp cải lên, cười một tiếng: “Ta cũng đến mua thức ăn”.
[2] đoản mệnh: mệnh ngắn, chết sớm.
Bảo Bảo oán niệm: “A, từ giở trở đi con sẽ không uống sữa dê nữa đâu”.
Phong Linh cười một tiếng: “Rất tiếc, tối hôm nay con sẽ phải ăn tối với nó đó”.
“...........”