Lãnh Tàng Tâm quỳ một gối xuống. “Chủ nhân, chuyện này không có liên quan đến hắn, toàn bộ là do thuộc hạ sơ sót mới bị Cảnh Vương phát hiện thân phận”.
Thần Hoàng lười biếng liếc nàng một cái. “Ngươi đang nói đỡ cho hắn?”.
“Không”. Nàng vội vàng phủ nhận. “Thuộc hạ nói tất cả đều là thật tình”.
“Tàng Tâm, ngươi theo ta đã bao lâu rồi?”. Hắn đột nhiên hỏi.
Lãnh Tàng Tâm hơi chậm lại, vội vàng trả lời. “Bảy năm rồi”.
“Bảy năm”. Thần Hoàng gật đầu một cái đứng lên, đôi mắt tà mị, khuôn mặt xinh đẹp bất đắc dĩ mỉm cười. “Phong Tam Nương là một nữ nhân thông theo những lẽ thường, không người nào có thể nắm nàng trong tay được”. Hắn hơi ngừng lại, nhìn thoáng qua, phất phất tay. “Ngươi cũng không cần giả trang nàng ở lại hoàng cung nữa”.
“Đa tạ chủ nhân!”. Nàng vui mừng đứng dậy, nàng biết, chủ nhân đã đồng ý cho nàng và Địch Cuồng ở chung một chỗ.
Khi nàng xuất cung thì thấy Địch Cuồng đang tựa dưới một gốc cây, đứng hờn dỗi. Nàng rũ mắt xuống, đi qua tựa vào lồng ngực cứng như đá của hắn. “Chủ nhân đã đồng ý chuyện của chúng ta rồi”.
“Lão tử là ai? Còn cần hắn ta đồng ý sao?”. Địch Cuồng tức giận trừng mắt nhìn nàng. “Tại sao nàng lại giả trang thành Phong Tam Nương?”.
Lãnh Tàng Tâm chau mày, hỏi. “Sao thế? Chàng vẫn còn nghĩ đến nàng ấy à?”.
“Hừ, nếu như nghĩ đến nàng ta thì ta còn tới tìm nàng làm gì?”.
Nàng hiểu, mặc dù người này cuồng vọng nhưng không bao giờ nói láo, nàng cười cười sau đó tò mò hỏi. “Đúng rồi, làm sao mà chàng phát hiện được ta?”.
“Ta không nên phát hiện ra sao?”. Nhắc đến chuyện này Địch Cuồng lại tức giận, trước kia hắn không phát hiện ra vì không để ý, nhưng khi hắn bắt đầu ngày đêm nghĩ đến nữ nhân này, hắn sẽ để ý đến từng cử chỉ hành động của nàng, kết quả..... Đây chính là kết quả!
Hắn nhìn chằm chằm nàng. “Từ lúc nàng bắt đầu đến gần ta thì nàng có mục đích gì?”.
“Này, chàng nói lại đi được không? Rõ ràng chính chàng cầm thú đè người ta vào giường”.
Thấy hắn vẫn còn tức, Lãnh Tàng Tâm tiến tới, thân thể mềm mại chui vào trong ngực hắn. “Được rồi, đừng tức giận nữa, ta chưa từng có ý đồ gì với chàng cả”.
Hắn định nổi giận nhưng ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực lại cọ cọ làm lòng hắn ngứa ngáy, hắn không khách khí nắm ngực nàng một cái, sau đó ôm nàng nhảy lên con ngựa bên cạnh. “Món nợ này chúng ta sẽ tính toán sau!”.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”.
“Giúp lão tử hạ sốt!”.
Lãnh Tàng Tâm đỏ mặt, quay đầu đánh nhẹ vào hắn. “Chàng nghĩ ta là cái gì, vừa gặp mặt đã lên giường, ta thật sự hoài nghi, chàng là thích ta hay là thích cơ thể của ta?”.
Địch Cuồng nhíu mày. “Nàng còn hỏi? Lão tử còn muốn hỏi nàng, có phải nàng dùng cổ gì với lão tử không? Tại sao khi lão tử dính vào nữ nhân khác lại không thể nổi thú tính, dường như không thể cùng những nữ nhân khác!”.
“Thật sao?”. Lãnh Tàng Tâm nghe thấy vui mừng như điên, nam nhân như Địch Cuồng thì tình thương và tình yêu cực thấp, hắn không phân biệt được nhiều về tình cảm, những lời nói trực tiếp như thế này lại có thể biểu đạt chân thật nhất về tình cảm của hắn.
Đột nhiên nàng xoay người, nhìn hắn, to gan ôm lấy hắn, bá đạo nói. “Về sau không cho phép chàng đi tìm nữ nhân khác, nếu như ta mà biết đượ thì chàng nhất định phải chết!”.
Địch Cuồng sửng sốt một chút, sau đó kêu to. “Nàng dám uy hiếp lão tử?”.
Lãnh Tàng Tâm mỉm cười, hôn một cái lên môi hắn. “Sao?”.
Địch Cuồng méo mặt, chân mày nhíu lại rồi lại thả lỏng, lúng ta lúng túng nói. “Về sau đừng đến kỹ viện nữa, ngoan ngoãn ở nhà làm vợ chín của lão tử”.
Nàng quấn lấy hắn, cười ngọt ngào. “Ừ, ta biết rồi”.
“Yêu tinh, nàng muốn lão tử không nhịn được à?”.
Lãnh Tàng Tâm vô tội ngẩng đầu lên nhìn hắn. “Ta có làm cái gì đâu, ta chỉ ôm chàng một cái thôi mà”.
Địch Cuồng cắn răng một cái tăng tốc độ, về đến Tàng Tâm lâu thì vội vàng kéo nàng lên lầu, đá văng cửa phòng, ôm nàng đi vào phòng trong, hắn đặt nàng lên giường, sau đó thân thể cao lớn cũng trèo lên.
Một lúc sau, trong phòng vang lên tiếng thở dốc…..
*…………….*
Chủ đề được nhắc đến nhiều nhất trong thành bây giờ chính là cuộc thi “Người Minh Tịch phóng khoáng lạc quan” do Phong Linh tổ chức, dần dần một ngàn lượng bạc đã không phải là tiêu điểm chú ý của mọi người nữa. Ngày hôm qua tiến hành vòng sơ tuyển ánh mắt mọi người đều bị những màn biểu diễn hấp dẫn trên sân khấu hấp dẫn. Trong quán trà, trong quán rượu, trên đường phố, trong ngõ hẻm, tất cả đều bàn về những màn biểu diễn ngày hôm qua. Mọi người đang mong đợi hai mươi người mạnh nhất cả nước sẽ có màn biểu diễn như thế nào.
Trong khách sạn, quả nhiên như tính toán của Phong Linh, số người vào ở là 100%.
Trong phòng hảo hạng trên tầng ba, Vấn Xuân đang tính toán sổ sách, tiếng bàn tính vang lên “tạch tạch”, ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên.
“Tốt lắm, tính ra rồi”. Vấn Xuân ôm sổ sách nói. “Tiền ghi danh được 532 lượng bạc, phí tài trợ là 3900 lượng, có cái phí thay mặt 20 người mạnh nhất, gọi là……”.
Phong Linh tiếp lời. “Phí nói hộ”.
“A, đúng, phí nói hộ sẽ có khoảng ba vạn lượng”.
“Oa! Nhiều như vậy sao?”. Ánh mắt Sơ Hạ cũng tỏa sáng. “Không ngờ cái này lại có thể kiếm nhiều vậy”.
Phong Linh tràn đầy tự tin nói. “Các ngươi không có ý thức về việc quảng cáo về bản thân, một khi được toàn dân thần được thì chỉ cần ngươi nói một câu cũng có tác dụng như hoàng thượng”.
“Có thật không?”. Hai người không hiểu.
“Ha ha, tin tưởng ta”. Phong Linh phát hiện, người cổ đại không hề ngốc, đối với những việc mới lạ này đều tiếp thu rất nhanh. Nàng chỉ hướng dẫn Chu lão bản thử đi nói chuyện và làm quảng cáo, bạc đã ào ào nhập sổ, làm cho Chu lão bản không để ý đến khách sạn, chỉ lo cho chuyện này.
Vừa lúc Bảo Bảo cũng ngồi buồn bực tính toán, Phong Linh tò mò hỏi. “Tiểu tử, tình huống bên con sao rồi”.
Bảo Bảo ngẩng đầu, thuận miệng đáp. “Đặt Lạc Dao công chúa thắng bảy phần, Triệu phu nhân ba phần”.
Phong Linh nháy nháy mắt. “Không có nữa à?”.
“Không”.
“…………..”. Phong Linh tức giận cắn một miếng dưa hấu lớn, không có mắt nhìn.
“Tam Nương, đừng buồn, nô tỳ và Sơ Hạ đặt tất cả tiền cưới đặt cho ngài”.
“Thật sao?”. Cuối cùng Phong Linh cũng được an ủi. “Chỉ có các ngươi hiểu ta”.
Bảo Bảo sửng sốt lật sổ sách. “Hai vị tỷ tỷ không phải đặt toàn bộ cho Lạc Dao công chúa và Triệu phu nhân sao? Chẳng lẽ là do đệ nhớ nhầm?”.
Phong Linh meo mắt, rống to. “Vấn Xuân! Sơ Hạ!”.
Hai người cười. “Chúng ta nói đâu có sai, là đặt Tam Nương…… thua chứ sao”.
Phong Linh vỗ lên bàn “bốp” một tiếng. “Các ngươi đừng có xem thường người, ta nahats định phải thắng cho các ngươi nhìn!”.
Nàng tức giận sập cửa ra ngoài, mấy người lộ ra nụ cười gian trá. Vấn Xuân và Sơ Hạ đập tay, vui vẻ nói. “Một đền mười, lần này lãi to rồi”.
“Đúng rồi, Vấn Xuân, mau tính xem, nếu như Tam Nương thắng chúng ta sẽ được bao nhiêu bạc”.
“Được!”.
Bảo Bảo cũng khép quyển sách lại, mẹ nó nhất định đã bị kích thích rồi, hơn nữa lần nào cũng vậy.
Nương nó là người thâm tàng bất lộ. Nương nó phải là người chiến thắng!