Mục lục
Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái tử nổi điên giết người, Thái tử phi hạ độc thái tử nên bị hoàng hậu nương nương bắt đi. Hai chuyện này đã gây nên sóng to gió lớn trong hoàng cung.Truyện được đăng tại diễn đàn

Diêu Ngọc vừa mới nhốt Phong Linh vào Thiên lao thì ngay sau đó Dạ Mặc Cảnh đã bí mật xuất hiện trong tẩm cung của nàng ta.

“Ngọc Nhi, chuyện này có phải do nàng làm không?”. Hắn ta hỏi thẳng.

Diêu Ngọc cởi phượng bào (áo dành riêng cho Hoàng hậu), xoay người lại nhìn hắn, ánh mắt u oán. “Chàng đã mấy ngày không vào cung thăm ta vậy mà hôm nay chàng lại vội vội vàng vàng đến đây chỉ vì nàng ta!”.

“Hoàng thượng sắc phong cho Phong Tam Nương làm thái tử phi, gả nàng cho một kẻ ngu, nàng không biết là ông ta đang tính gì sao?”. Dạ Mặc Cảnh ngồi trên ghế nói chuyện như không còn hơi sức, sắc mặt cũng rất yếu ớt.

“Ta chỉ vừa mới được gặp chàng vậy mà chàng đã nói giúp cho nữ nhân kia rồi!”. Đột nhiên Diêu Ngọc gầm thét xông tới, hai tay nắm chặt thành quyền, quơ quơ trong không trung. “Từ khi bắt đầu chàng đã động tâm với nữ nhân kia đúng không? Chàng tin tưởng lời của con lừa già đó, tin tưởng rằng nàng có Đế Hậu chi tướng cho nên chàng trăm phương ngàn kế muốn lấy nàng ta! Nhưng chàng lại gạt ta nói rằng muốn giết nàng ta! Dạ Mặc Cảnh, chàng nghĩ ta là đứa ngốc à?”.

Hắn mở mắt ra, nhìn gò má như ngọc trước mặt như có một tầng sáng bệnh hoạn. “Ngọc Nhi, nàng thay đổi rồi. Nàng không còn là Ngọc Nhi dịu dàng động lòng người của ngày trước nữa rồi”.

Diêu Ngọc cười tự giễu. “Đúng vậy! Ta đã thay đổi rồi! Từ ngày chàng muốn làm hoàng đế mà không tiếc để cho ta đi quyến rũ lão Hoàng đế thì ta đã thay đổi rồi! Sao vậy, bây giờ chàng mới phát hiện ra à?”.Truyện được đăng tại diễn đàn

Dạ Mặc Cảnh rũ mắt xuống. “Ta biết nàng đã vì ta mà hy sinh rất nhiều. Nàng yên tâm sau này chắc chắn ta sẽ không phụ nàng!”.

“Ha ha! Không phụ ta, như thế nào thì mới là chàng không phụ ta? Sau khi chàng lên làm Hoàng đế thì chàng có thể lấy ta được sao? Lấy nữ nhân của hoàng huynh chàng?”.

Hắn cau mày. “Ngọc Nhi, nàng đừng nháo nữa”.

“Được, là do ta cố tình gây sự!”. Diêu Ngọc cười lạnh. “Không phải là chàng muốn bảo vệ Phong Tam Nương à? Ha ha, bổn cung sẽ không để cho chàng như ý”.

“Vậy nàng muốn thế nào?”. Sắc mặt của Dạ Mặc Cảnh cũng lạnh dần. “Hoàng thượng đột nhiên gả nàng ta cho thái tử ngu chắc chắn để đánh lạc hướng chúng ta”. Hắn tạm ngừng rồi nói. “Không ngờ đến bây giờ ông ta vẫn chưa bị tu đạo thành tiên làm cho choáng váng đầu óc, chỉ lợi dụng một Phong Tam Nương nho nhỏ thôi lại có thể động đến nhiều thế lực mà cũng có ý làm chúng ta lộ mình. Đúng là làm cho quốc sư tốn một phen công phu rồi. Nhưng mà đối với chúng ta mà nói thì đây cũng là một cơ hội, nếu để cho Dạ Vô Hàm đi đối phó với tên ngốc kia thì có gì không tốt? Nếu như nàng còn thiếu kiên nhẫn như vậy sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của chúng ta”.

Diêu Ngọc khinh thường hừ lạnh. “Chúng ta có ‘quỷ mặt tăng” ở đây, chàng sợ cái gì? Nếu như lão già kia còn nhiều chuyện thì ta sẽ giết hắn!”.

“Nếu như chúng ta giết ông ta thì chắc chắn sẽ chọc giận Dạ Vô Hàm! Bây giờ hắn còn bận tâm đến sự tồn tại của ‘quỷ mặt tăng’, nếu như cha hắn cũng bị nàng giết thì nàng nói xem, hắn ta còn bận tâm đến những đại thần kia sao? Nàng thật sự muốn lưới rách cá chết với hắn?”.

Lời của hắn ta làm Diêu Ngọc cứng họng.Truyện được đăng tại diễn đàn

Dạ Mặc Cảnh nói tiếp. “Nàng chỉ đơn giản muốn đối phó với Phong Tam Nương, nhưng chẳng lẽ chỉ vì nàng ta mà nàng muốn phá hủy tâm huyết mấy năm nay của chúng ta sao?”.

“Đúng vậy, ta đúng là muốn đối phó với nàng ta!”. Đôi mắt Diêu Ngọc hơi đỏ lên, nàng nhìn chằm chằm vào hắn, nghẹn ngào nói. “Ta căn bản không muốn làm hoàng hậu gì cả, ta chỉ muốn làm vương phi của chàng. Chỉ vì Dạ Hồng Thiên để ý đến ta mà chàng dâng ta lên cho hắn…. Bây giờ, chàng lại còn thay lòng, thích một nữ nhân khác………..”.

Dạ Mặc Cảnh thở dài một tiếng, đứng dậy đi tới nhẹ nhàng kéo nàng vào trong ngực. “Ngọc Nhi, ta thay lòng khi nào, trong lòng ta chỉ có nàng, ta không muốn nàng động vào Phong Tam Nương cũng chỉ vì đại cục. Nàng cũng biết nàng chỉ cần động vào nàng ta thì sẽ dẫn Dạ Vô Hàm đang nhằm vào thái tử mà nhằm vào chúng ta, như vậy có đáng giá không?”.

“Ta……”. Diêu Ngọc bị hắn dụ dỗ, sau khi tỉnh táo suy nghĩ lại cũng biết là nàng đã quá xúc động. Nàng đã nhịn nhiều năm như vậy, cần gì phải vì một lúc nóng lòng nhất thời!

“Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”.

“Tiểu Quý Tử đã chết rồi, nàng bảo những người khác cẩn thận một chút, có tình huống gì thì tùy thời đều phải báo lại. Còn nữa, tốt nhất là nàng nên thả Phong Tam Nương ra. Nếu như bị Dạ Vô Hàm uy hiếp thả người thì chúng ta lại thành thế bị động rồi!”.

Hắn nói hợp tình hợp lý, Diêu Ngọc cắn cắn môi, không cam lòng nói. “Ta nghe chàng nói giống như chàng đang cầu canh cho nàng ta vậy”.

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, hôn một cái lên môi nàng. “Ngốc ạ, ta sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm thôi, Dạ Vô Hàm điên lên không giống như thái tử ngu điên lên đâu”.

Diêu Ngọc cười, ôm eo hắn, tiến sát vào ngực hắn. “Mặc Cảnh, chỉ cần chàng tốt với ta, không phản bội ta, cả đời chàng chỉ thích một mình ta, ta cam tâm tình nguyện vì chàng mà làm bất cứ chuyện gì”.Truyện được đăng tại diễn đàn

Hắn rũ mắt che giấu tất cả tâm tình. “Ta đều biết rõ. Đúng rồi, ngày mai là sinh thần của nàng, không biết hoàng hậu nương nương muốn quà tặng gì đây?”.

“Ghét, chàng còn gọi ta là hoàng hậu nương nương”. Đôi mắt Diêu Ngọc khẽ chuyển, giọng nói như cô gái nhỏ. “Chàng đã lâu không tới, cũng không để ý đến người ta…… Người ta rất tịch mịch…..”. Ngón tay của nàng trêu đùa khẽ vòng vòng trên lồng ngực của hắn. “Ta không cần quà tặng gì cả, ta chỉ muốn chàng ở lại bên ta………”.

Hắn cười một tiếng, bỗng nhiên hắn dùng sức lôi nàng về phía mình, khẽ nói bên tai nàng. “Vì giả trang thành Vương gia bệnh tật, ta cũng đã nín lâu quá……”.

Mặt Diêu Ngọc đỏ lên, nàng yêu kiều nói. “Ghét, vậy chàng còn đứng chỗ này làm gì? Ghét!”.

Hắn hài hước nháy nháy con mắt, sau đó ôm nàng đi về phía giường phượng, bước đi tráng kiện có lực lại trầm ổn.

…………

Phi Ưng báo lại. “Vương gia! Trong cung truyền đến tin tức, Tam Nương đã bị Hoàng hậu bắt lại!”.

Dạ Vô Hàm vừa nghe vậy thì cả người giống như bị cuồng phòng quấn xung quanh. “Chuẩn bị kiệu, Bổn vương muốn vào cung!”.

“Cháu cũng muốn đi!”. Không biết Bảo Bảo ở đâu ra, sau lưng nó là cái đuôi Hinh Nhi. “Cháu cũng muốn vào cung xem nương cháu!”. Ánh mắt nó kiên định giống như không cho phép Dạ Vô Hàm nói không!.

Dạ Vô Hàm cau mày đưa mắt nhìn nó sau đó gật đầu.Truyện được đăng tại diễn đàn

………..

Sau khi tiễn Dạ Mặc Cảnh, cả người Diêu Ngọc tâm tình rất tốt, nàng ta ngồi trước bàn trang điểm, nhìn bản thân trong gương, cười xinh đẹp. “Thay quần áo cho Bổn cung, bổn cung muốn đến Thiên lao thăm thái tử phi!”.

Cho dù Dạ Mặc Cảnh có nói đúng đi nữa nhưng nàng cũng sẽ không ngu mà làm theo! Chỉ cần có một nữ nhân xuất hiện trong mắt hắn, mặc kệ là ai nàng đều muốn diệt trừ không để lại hậu họa.

Từ trước đến nay thiên lao là nơi nốt trọng phạm của triều đình. Phong Linh ngồi khoanh chân trên giường gỗ đau đầu. Rõ ràng nàng chẳng làm chuyện gì cả những một tội lại còn lớn hơn một tội, từ tội mưu sát tiểu thiếp của Vương gia rồi cao cấp hơn là hạ độc thái tử, từ phòng giam Vương phủ đến đại lao của hoàng cung, Thiên lao. Người nào có thù oán với nàng ghê gớm vậy!

Lúc này, thái giám ngoài cửa quát to. “Hoàng hậu nương nương giá lâm!”.Truyện được đăng tại diễn đàn

Phong Linh chấn động, cả người giống như con nhím xù lông, lúc nào cũng có thể chuẩn bị tấn công

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK