Thấy Dạ Vô Hàm có vẻ đăm chiêu lập tức hung dữ mắng: “Dạ Vô Hàm, còn không mau thả sát thủ tiên sinh ra!”.
Khuôn mặt băng sơn ngàn năm không đổi của Phi Ưng dần dần xuất hiện vết nứt.
Nữ nhân này..........
Rất hung dữ.
Sắc mặt Dạ Vô Hàm u ám, con ngươi nhỏ hẹp tràn đầy tức giận. Hắn nở nụ cười: “Đúng ra bổn vương không nên tới, phá hoại chuyện tốt. Về sau chỉ cần là chuyện của các ngươi bổn vương sẽ không nhúng tay vào!”. Nói xong, quay người. “Phi Ưng, thả người!”. Sau đó sải bước ra bên ngoài.
Phi Ưng vâng lệnh buông Tả Thanh Hàn ra, đuổi theo chủ tử. Bên ngoài tiếng ngựa hí dài, sau đó tiếng vó ngựa vang lên, nghênh ngang rời đi.
Phong Linh giật mình, sau đó bĩu môi khinh thường: “Cái gì, mới như vậy mà đã tức giận? Bụng dạ hẹp hòi”.
Bảo Bảo bất đắc dĩ lắc đầu, uổng cho mẹ nó có cái danh đệ nhất bà mai của Ngư Dương thành, với trình độ như thế này đúng là làm khó mẹ nó rồi. Nó nhảy khỏi ngực của nương, toàn thân ướt nhẹp đi tới trước mặt Tả Thanh Hàn, nắm lầy bàn tay của hắn. Tả Thanh Hàn chấn động, ngồi đó cứng ngắc, không nhúc nhích.
Bảo Bảo ngẩng đầu lên nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu làm cho người ta muốn cắn một cái: “Sát thủ thúc thúc, chúng ta không phải kẻ địch cho nên chúng ta là bằng hữu đúng không?”.
Phong Linh ở một bên vừa vắt nước ở quần áo vừa đồng tình với sát thủ tiên sinh.........
Tả Thanh Hàn rũ mắt xuống, một lúc sau gật đầu.
“Ha ha, sát thủ thúc thúc, ta tin tưởng thúc sẽ nói mọi chuyện mà thúc biết cho chúng ta nghe”.
Khôn mặt tuấn tú của Dạ Vô Hàm đanh lại, mày nhíu chặt.
Đáng chết, biết bọn họ bị bắt hắn đã phải dùng đến cả “Ám tiễn” để đi thăm dò tung tích của họ! Cái đồ nữ nhân không biết phân biệt tốt xấu, chẳng những không cảm kích hắn mà còn luôn miệng nói hắn là đầu sỏ gây nên!
Cảm thấy Vương gia tức giận, Phi Ưng trầm tư suy nghĩ.
Đã bao lâu rồi Vương gia không tức giận với một nữ nhân?
A, lần trước là sáu năm trước, khi ngài ấy biết được Vương phi mập mang thai........
“Cảnh Vương, bang Xích Diễm truyền tin đến nói bọn họ đã thất thủ, Hàm Vương tự mình dẫn người cứu hai mẹ con này!”.
Dạ Mặc Cảnh không biến sắc ngồi lên ghế chủ vị, trong tay ôm lò sưởi, trên đùi đắp một cái chăn dày. Lúc này đang tháng tám, giữa mùa hè chói chang mà hắn như đang trong mùa đông giá rét vậy.
Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi môi không có huyết sắc [1], nhưng vẫn được di truyền dung nhan đẹp đẽ của Dạ gia, hắn yên lặng ngồi đó như một người đẹp yếu ớt.
[1] môi không huyết sắc: đôi môi trắng bệch, không màu
“Tra được lai lịch của hai mẹ con nhà này không?”. Âm thanh của hắn có chút khàn khàn.
“Tạm thời không có, hai mẹ con này như chui từ trong đá ra. Theo thuộc hạ thấy có người cố ý che giấu cho bọn họ”.
Dạ Mặc Cảnh hạ con ngươi, nắm chặt y phục trên người: “Là Hàm Vương sao?”.
“Không, Dạ Vô Hàm cũng đang tra”.
“A?”. Dạ Mặc Cảnh, yếu ớt hạ khóe môi: “Được nhiều người quan tâm như thế, hai người đó rốt cuộc là ai?”. Hắn quay đầu lại hỏi: “Tuyên vương thì thế nào?”.
“Ngài ấy vẫn đang tìm Niếp Tố Tố”.
“Ha ha, gióng trống khua chiêng để tìm, đứa bé này kém huynh của nó rất nhiều, vĩnh viễn không hiểu được che giấu là cái gì”.
“Cảnh Vương, làm sao bây giờ?”.
“Ngươi không cần quan tâm đến những người khác, chỉ quan tâm đến Dạ Vô Hàm thôi”. Hắn tạm ngừng, âm thanh lạnh lùng: “Tìm ra người phía sau giúp hai mẹ con nhà kia”.