Chỉ trong nháy mắt, mười mấy người đều quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích. Thần Hoàng khinh thường nhếch môi, ngước mắt nhìn về phía Dạ Mặc Cảnh, “Cảnh Vương thúc, bây giờ đến lượt ngươi”.
Trên đại điện, tiếng cười liều lĩnh, “Ha ha…….”.
Thần Hoàng chau mày nhìn Dạ Mặc Cảnh.
Hắn ngừng cười nhìn hai người, “Việc đã đến nước này, ta không còn gì để nói”.
Kế hoạch nhiều năm của hắn không chê vào đâu được, nhưng hắn không ngờ hai người nên đánh nhau sứt đầu mẻ trán vì ngôi vị lại liên thủ! Từ khi đó, tất cả mọi chuyện không còn nằm trong sự khống chế của hắn, tên đã lên dây, không bắn không được. Không phản, cho dù bọn họ buông tha cho hắn thì quỷ diện tăng cũng sẽ không tha cho hắn.
Hắn đã không còn lựa chọn khác rồi.
“Mực Cảnh, buông tha đi”. Dạ Hoằng Thiên nhìn hắn, ánh mắt thương xót.
Dạ Mặc Cảnh ngẩng đầu nhìn ông, cười, “Hoàng huynh, ta đã nói rồi, huynh rất yếu đuối. Nhân từ với kẻ địch là cho hắn thêm một cơ hội để giết ngươi”.
Dạ Hoằng Thiên đi xuống long ỷ, trong đôi mắt của ông có chút nước, “Đệ không phải kẻ địch, đệ luôn luôn là huynh đệ của trẫm”.
Dạ Mặc Cảnh chấn động toàn thân, hắn kinh ngạc nhìn Dạ Hoằng Thiên một lúc, lắc đầu bật cười, “Kết cục của ta chỉ có hai cái.” Vừa dứt lời trong tay hắn xuất hiện một thanh chủy thủ. Khi có người kêu to “Bảo hộ hoàng thượng!”. chủy thủ đang đâm vào ngực hắn.
Thần Hoàng và Dạ Vô Hàm đều biết rõ ý đồ của hắn nhưng không tiến lên ngăn cản, bởi vì với hắn mà nói, đây chính là một cái chết tôn nghiêm.
“Mặc Cảnh!” Dạ Hoằng Thiên đau lòng nhắm mắt lại, xoay người, nước mắt rơi trên gò má. “Trẫm chưa bao giờ muốn giết đệ…. cho dù đệ có phạm vào nhiều sai lầm không thể tha thứ…..”
Hoàng cung trải qua một phen kịch chiến lại khôi phục sự yên tĩnh.
Trong ngự hoa viên, Dạ Hoằng Thiên ngồi cùng các con trai, vẻ mặt có chút cô đơn.
“An táng Cảnh Vương thúc của các con cho tốt.”
Ba người gật đầu, chuyện cũ đã qua. Dù sao cũng là người thân, mọi chuyện khi còn sống thì thôi, chết rồi bọn họ muốn cho hắn được thanh tĩnh.
Dạ Hoằng Thiên tùy tiện hàn huyên vài câu, sau đó hồi cung nghỉ ngơi. Nhìn bóng lưng của ông, Dạ Dập Tuyên thở dài: “Phụ hoàng là người khó có thể vượt qua được nhất.”
Dạ Vô Hàm đột nhiên mở miệng: “Có tìm được bản tăng phổ không?”
Thần Hoàng ảo não lắc đầu: “Nơi cần tìm đều tìm rồi, vẫn không thấy.”
“Ừ, thật ra có tìm được hay không cũng được. Quỷ diện tăng ẩn núp trong phủ các đại thần và hoàng cung đều đã bị chúng ta diệt trừ, chỉ còn chưa lại vài nghiệt dư, không có thuốc giải của Cảnh Vương thúc, khẳng định là không sống được lâu.”
nói đến đây, Thần Hoàng chợt nhớ tới Pháp Hạ, hắn đứng lên. “không được, ta nhất định phải tìm được! Có lẽ trên đó có ghi lại thuốc giải.” hắn đứng dậy xoay người rời đi. Dạ Vô Hàm sửng sốt. “Ngươi đi đâu?”
“đi thăm dò thi thể của Cảnh Vương thúc!”
Nhìn bóng lưng của hắn, Dạ Dập Tuyên thì thào nói: “Đệ nghi ngờ, trên đời này có bản tăng phổ không?”
Dạ Vô Hàm suy nghĩ, cười cười: ‘Bây giờ không còn trọng yếu rồi.”
một lúc sau, Thần Hoàng vội vàng trở lại, sắc mặt khẽ biến. “Thi thể Cảnh Vương thúc không thấy nữa.”
“………”
Trong xe ngựa, sắc mặt Dạ Mặc Cảnh trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, ngực đươc xứ lý qua loa.
Trương Tam chậm rãi xuống xe ngựa, nhìn trời sau đó vén rèm đi vào, nhìn hắn. một lúc sau Dạ Mặc Cảnh ho một tiếng, ngực bắt đầu phập phồng.
“Vương gia.” Trương Tam hô một tiếng. Dạ Mặc Cảnh chậm rãi mở mắt ra, khi nhìn thấy hắn, kinh ngạc, sau đó trấn tĩnh lại. “Là người cứu ta sao?”
Trương Tam thở dài nhẹ nhõm, mang túi nước tới cho Dạ Mặc Cảnh uống vài ngụm nước, thấy hắn có tinh thần hơn mới nói: “Thuộc hạ lẫn trong cấm vệ quân, chờ cơ hội, bởi theo hiểu biết của thuộc hạ, vương gia sẽ thất bại…..cho nên khi thuộc phụ trách khiên Vương gia đã cho vương gia ăn bảo mệnh đan.”
Dạ Mặc Cảnh ngồi dậy, nở nụ cười: “Trương Tam cảm ơn người, khi bổn vương thảm bại, chúng bạn xa lánh, chỉ có ngươi ở bên cạnh bổn vương.”
Trương Tam lắc đầu. “Là do thuộc hạ có lỗi với Vương gia, cô phụ Vương gia.”
Dạ Mặc Cảnh suy yếu ngồi dựa vào thành xe, ánh mắt xa xa. “Cả đời người, ai có thể tự hào mà nói mình chưa từng cô phụ bất cứ ai?”
trên bầu trời hiện ra hình bóng xinh đẹp của Diêu Ngọc.
Trương Tam không nói thêm gì nữa đứng dậy. “Vương gia, ngài nghỉ ngơi trước, chúng ta phải đi.”
“đi đâu?”
“Nơi thuộc hạ sinh ra, ở gần phiên bang, cho dù nhỏ nhưng rất thoái mái. Ngài ở đó sẽ không bị tìm thấy, chỉ sợ là sẽ ủy khuất Vương gia.”
“Ha ha, là nơi người sinh ra sao? Cũng tốt, chúng ta tới đó.” Dạ Mặc Cảnh hít sâu một hơi, vết thương ở ngực vẫn còn đau, nhưng dường như hắn được thở với không khí khác.
“Vâng.” Trương Tam trèo lên xe ngựa.
Dạ Mặc Cảnh chậm rãi gục đầu xuống, tay tiến vào ngực, lột mảnh da trước ngực, đã bị máu che mất chữ viết trên đó, hắn mỉm cười ném ra ngoài xe ngựa.
Có đôi khi hắn thường xuyên nghĩ tới một vấn đề, nếu khởi điểm nhân sinh của hắn không phải là hoàng cung, thân phận của hắn không phải là đệ đệ của hoàng đế. Nếu hắn và Diêu Ngọc chỉ là công tử tiểu thư của gia đình bình thường, như vậy cuộc đời của hắn sẽ như thế nào?
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ sẽ không quá xấu.
Xe ngựa, càng chạy càng xa.
“…………….”
Khi trời sáng hẳn, Thần Hoàng trở lại đại trạch, sau lưng còn theo một đống đuôi.
“Tối qua thật là sảng khoái, hôm nay không say không về.” Dạ Dập Tuyên cao hứng nói, sau đó tiến lên vỗ bả vai Thần Hoàng. “Ca, không phải là ca sẽ không đãi chứ?”
Thần Hoàng nhìn hắn. “Sáng sớm đã đòi uống rượu?”
“Ai da, chả mấy khi cao hứng, đúng rồi. Gọi mấy người Tam Nương đi.”
Dạ Vô Hàm cười nhìn Dạ Dập Tuyên. “Đệ muốn gặp Hồng Ngọc mà còn kéo cả ta.”
Dạ Dập Tuyên giật áo hắn. “Vương huynh, huynh nói lớn tiếng như vậy làm gì? Nếu nàng nghe thấy thì đệ sẽ rất mất mặt.” Đột nhiên mặt hắn biến sắc, không kịp nói cẩn thận, hắn và Thần Hoàng lẻn ra xa. Dạ Vô Hàm quay dầu lại theo bản năng, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, thì bị một chậu nước dội thẳng vào người.”
“A, xin lỗi, xin lỗi.” Nhiếp Tố Tố vội vàng chạy tới. “Ta không nhìn thấy các người, thật xin lỗi! Ta không cố ý!”