“Ta đã nói rồi, nàng muốn yêu như thế nào, hận như thế nào, muốn ta làm một người tốt sao, ta khinh thường làm”.
Thần Hoàng cường thế chặn nàng lại, bàn tay di chuyển trên người nàng. “Nam nhân thích nữ nhân, cuối cùng cũng sẽ đến bước lên giường, ta sẽ không ngụy trang thành tình thánh, rõ ràng ta rất muốn nàng còn phải cố gắng nhẫn nhịn, nhìn nàng bị nam nhân khác mang đi!”.
Nói xong hắn tháo trường sam trên người nàng ra lộ ra áo ngực màu hồng viền hoa ren.
“Dạ Tàn Nguyệt! Nếu như đây chính là cách yêu của ngươi vậy thì tình yêu của ngươi quá tàn nhẫn và ích kỷ!” Phong Linh giùng giằng, rống giận.
“Ta chưa từng nói rằng ta sẽ yêu một cách cao thượng”. Thần Hoàng lại khống chế được nàng, sau đó hắn bỏ y phục trên người mình. Mặc dù hơi gầy nhưng nhìn hắn rất tráng kiện, dán lên làn da nóng bỏng của nàng, bá đạo hôn lên môi nàng.
“Ưm….. Đáng chết! Cút ngay!”. Phong Linh há mồm ra cắn, Thần Hoàng lại chuyển tay nắm được cằm của nàng, ép nàng mở miệng. Đôi môi bị nàng cắn rách, máu cũng chảy ra ngoài. Thần Hoàng cũng không hề tức giận mà tà mị cười một tiếng. “Vừa hay ta có thể mang vết thương này gặp Dạ Vô Hàm nói cho hắn biết đây là ấn ký lúc chúng ta kích tình nàng để lại trên người ta”.
“Ngươi! Ngươi là đồ xấu xa! Ngươi là tên khốn kiếp! Hạ lưu!”. Phong Linh liều mạng giãy giụa, nam nhân trên người đè hai vai nàng lại, khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết tràn đầy màu đỏ **. Hắn như vậy làm Phong Linh cảm thấy sợ hãi. “ Ngươi đừng tàn nhẫn với ta như vậy được không? Ta thật sự không muốn hận ngươi, thật sự không muốn…………”.
Thần Hoàng cau mày lại, cười lạnh. “Nàng yêu hắn như vậy sao?”.
“Phải, ta thích hắn”. Phong Linh cắn môi. “Ta không biết ta thích hắn từ lúc nào, ta chỉ biết là ta thích người đàn ông này”.
Ánh mắt của hắn lạnh dần, lóe lên ánh sáng như dã thú muốn nổi giận, hắn chỉ nhìn chằm chằm nàng, cũng không làm gì hết. Phong Linh cũng không giãy nữa nhưng nước mắt thì không cầm được, cứ chảy.
Hắn chợt đứng dậy, khoác trường bào lên người. Hắn đứng trong phòng tạo cảm giác như bóng dáng cô đơn.
Phong Linh ngồi dậy, dùng chăn quấn quanh người. “Không phải là ta cố ý làm tổn thương đến ngươi, nhưng đáng chết là cho dù có người bị tổn thương vì ta thì ta cũng sẽ không thèm quan tâm đến sống chết của họ nhưng mà ngươi thì khác, ta không hi vọng ngươi bị tổn thương. Từ khi vừa gặp, cho dù ngươi là Thần Hoàng hay Nguyệt Nguyệt thì ta luôn coi ngươi như bằng hữu, không phải người lạ………”.
Một bóng dáng chậm rãi chuyển động, đôi mắt như thú nhìn nàng. “Chỉ vì từ ‘bằng hữu’ của nàng mà muốn ta thành toàn cho nàng sao?”.
Phong Linh lắc đầu một cái, nghẹn ngào nói. “Ngươi yêu ta nhưng không có được sự đáp lại, ta rất xin lỗi. Nhưng mà nếu như ngươi tổn thương ta… ta sẽ hận ngươi!”. Nàng ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn. “Ta tin tưởng, nếu như ngươi thật sự yêu ta thì ngươi sẽ không hi vọng bị ta hận ngươi”.
Hắn cười lạnh, ngoái đầu nhìn lại. “Thì ra cái giá của làm người tốt lại cao như vậy”.
Sau đó hắn xoay người bước ra ngoài. Trong sân truyền đến tiếng bước chân, sau đó không còn tiếng gì nữa.
Nàng cũng không nhớ đêm đó sao mà nàng lại có thể sống bình yên được. Phong Linh chỉ cảm thấy cả người nóng lên, mơ mơ màng màng. Lần nữa mở mắt ra, cô hét lên một tiếng, nhảy từ trên giường xuống. “Rắn!”.
Nàng sợ hãi đến nỗi động cũng không dám động, không biết từ khi nào trong phòng có mấy con rắn, bò trên giường, trên bàn, còn có cả trên tường.
Phong Linh sợ ngây người, không phải là hắn nói chỗ này rất an toàn, rắn cũng sẽ không bò vào sao?
Chẳng lẽ hôm qua hắn tức giận quá nên muốn thả rắn vào cắn chết nàng?
Không, sẽ không, Phong Linh bỏ suy nghĩ này đi. Cho dù Thần Hoàng xấu tính như thế thì cũng không là một kẻ tiểu nhân như vậy.
Nàng không dám đứng yên nữa, chân trần chạy trong sân, trong nháy mắt, nàng hóa đá.
Trong sân toàn rắn là rắn, tất cả đều nằm như phơi nắng. Phong Linh muốn thét chói tai nhưng trong cổ họng không phát ra một chút âm thanh nào. Nàng đã nghĩ đến n kiểu chết nhưng mà nàng không nguyện ý nhất là bị rắn cắn chết.
Nàng khóc không ra nước mắt, nàng không dám động đậy, chỉ có thể nhỏ giọng nghẹn ngào. “Dạ, Dạ Tàn Nguyệt…. Ngươi đang ở đâu… Chỗ này có rắn……..”.
“Ngươi có quan hệ rất tốt với Nguyệt sao?”.
Một giọng nói dịu dàng đột ngột vang lên.
Phong Linh giật mình quay đầu lại, chỉ thấy một nữ tử mặc áo trắng xinh đẹp như thiên tiên. Nàng ta rất đẹp, không phải là một sắc đẹp phàm tục. Phong Linh ở cổ đại đã từng gặp rất nhiều mỹ nhân, giống như Diêu Ngọc hay là Tiêm Vũ nhưng so sánh với nàng ta thì hai người kia không thể sánh được vì sắc đẹp của hai người kia chỉ là dong chi tục phấn, còn nữ nhân trước mặt thì như tiên tử.
Nhưng mà da nàng ta tái nhợt, đâu đâu cũng lộ ra vẻ yếu ớt bệnh tật. Không giống như Dạ Mặc Cảnh, người này ốm yêu như Vampire còn nàng ta thì suy yếu làm người ta hận không thể ôm lấy nàng ta.
Nhưng mỹ nhân bệnh (bệnh tật) này lại xuất hiện ở đây thật kỳ lạ. Nhất là nàng ta còn hỏi quan hệ của nàng và Dạ Tàn Nguyệt, càng kỳ quái hơn.
Phong Linh vừa nhìn rắn vừa run run hỏi. “Ngươi… Ngươi là ai?”.
“Ngươi trả lời vấn đề ta hỏi trước đi”. Giọng nàng ta không lớn, có chút lạnh nhạt.
“Làm ơn đi, nhìn một đống rắn như thế này, bảo ta phải trả lời vấn đề của ngươi như thế nào?”.
Nữ nhân kia không lên tiếng, đi đến, những con rắn đi tự động tránh ra nhường đường cho nữ nhân kia, hình như chúng rất sợ dính vào nàng. Phong Linh đột nhiên hiểu được, nhíu mày, nghi ngờ hỏi. “Những con rắn này là cô gọi ra?”. Như vậy thì nàng ta đến chỗ này vì Dạ Tàn Nguyệt? Sau đó coi nàng như tình địch của nàng ta?
Vậy thì nàng xui xẻo rồi! Tại sao chuyện kỳ quặc như thế nào nàng cũng đụng phải vậy?
Nàng ta nhìn Phong Tam Nương từ trên xuống dưới, cười nhạt. “Chắc ngươi là Phong Tam Nương phải không?”.
“Ngươi hiểu lầm rồi, quan hệ giữa ta và hắn không như ngươi nghĩ đâu”. Phong Linh vội vàng giải thích.
Nàng ta lắc đầu một cái. “Nhưng mà hắn thích ngươi”.
Phong Linh ngẩn ra vội nói. “Hắn thích ta đó là chuyện của hắn, ngươi không thể đem những cái đó tính lên đầu ta chứ”. Trong lòng thì cầu nguyện, làm ơn, làm ơn đuổi những con rắn này đi.
“Đúng rồi, ngươi là ai?”.
Nữ nhân cười cười, Phong Linh rốt cuộc đã hiểu cái gì là cười một tiếng khuynh thành rồi.
“Dạ Lạc Dao”.
Dạ?
Phong Linh ngẩn ra. “Ngươi cũng họ Dạ?”.
“Ta là muội muội của Nguyệt”.
Phong Linh há miệng, mãi vẫn không nói được gì. Cái loại quan hệ phức tạp này có lẽ đã vượt qua khỏi phạm vi nàng phân tích được.
Đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng tiêu bén nhọn, rất chói tai nhưng những con rắn kia như bị cái gì quấy nhiễu, bò toán loạn, chỉ một lúc sau trong sân không còn con nào.
Dạ Lạc Dao mỉm cười. “Hắn đến”.
Phong Linh còn chưa kịp nói, thần kinh lại căng thẳng, ánh mắt nhìn vào người đang đến