Mục lục
Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhốn nháo hò hét cả đêm, mọi người đều rất mệt. Sáng ngày hôm sau, Bảo Bảo đã bò lên trên giường mẹ, lấy lòng nói: “Nương, chiêu của con có tác dụng đi!”

Phong linh híp mắt, vỗ một cái lên đầu nhi tử: “Tiểu tử thúi, con muốn hại chết nương à? Vật kí hai cái là được rồi, con để nhiều như thế làm gì?”

Bảo Bảo cười hì hì: “Không phải là để cho giống thật sao?”

Phong Linh lười biếng nằm trên giường suy nghĩ, vẫn không thể nào nhịn được, kéo nhi tử đến gần nhỏ giọng nói: “Nương nói cho con một chuyện, là về Nguyệt Nguyệt.”

Bảo Bảo nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, đột nhiên hỏi một câu: “Nàng là nam chứ gì?”

Phong Linh kinh hãi, trở mình bò dậy: “Làm sao con biết?!”

“Rất đơn giản.” Bảo Bảo sờ sờ cổ gần như trơn nhẵn của mình, tự hào mà nói: “Nam nhân đều có hầu kết chứ sao.”

Đáng chết.

Phong Linh thấy thất bại.

Nhất định phải đả kích sự thông minh của nàng như thế sao?

“Tiểu tử thúi, vì sao biết mà không nói sớm?”

Bảo Bảo giống như tiểu đại nhân nhún nhún vai: “Con cũng vừa mới phát hiện, chỉ cần biết rằng hắn đối với nương vô hại, con cần gì quan tâm hắn là nam hay nữ.”

Phong Linh ngồi xếp bằng ở trên giường, một tay chống cằm, nghi ngờ nói: “Tại sao hắn phải giả làm nữ nhân xâm nhập nơi này? Hơn nữa, nương vẫn cảm thấy, hắn là vì Dạ Vô Hàm mà đến. Nhưng, tại sao lại đi theo bên cạnh nương chứ? Chẳng lẽ, là muốn lợi dụng nương?”

Bảo Bảo lườm nương nó một cái: “Phong Tam Nương, nương có tài sao?”

Phong Linh đàng hoàng lắc đầu: “Bây giờ còn nợ Dương Nghĩa hai mươi lượng bạc.”

“Phong Tam Nương, nương có mạo sao?”

Nàng lại lắc đầu: “Vừa đủ xem đi.”

“Không tài lại không mạo, điều kiện xung đột lợi ích cũng không được thành lập, người ta lợi dụng nương làm gì?”

Phong Linh “À” một tiếng, bừng tỉnh hiểu ra: “Nhưng hắn…”

Bảo Bảo hết ý kiến, có lẽ phải chờ nương tự mình hiểu thôi, bởi vì chuyện tình cảm của nương, hiện tại ngay cả nó cũng sắp không giải quyết được rồi.

“Được rồi, được rồi, hiện tại nói chính sự đi.” Phong Linh ngồi nghiêm chỉnh: “Hiện tại kỹ thuật diễn xuất của nữ nhân kia đã tiến bộ, biết lấy lui làm tiến, chúng ta phải sử dụng đòn trí mạng cuối cùng, để cho nàng nhận một chiêu mất mạng! Sau đó, phủi mông chạy lấy người!”

Bảo Bảo cả kinh: “Nương, người muốn giết nàng à?”

“Nương là người như vậy sao?” Phong Linh âm hiểm cười mờ ám: “Nương muốn để cho nàng muốn sống không, muốn được chết không xong, sau này nghe được ba chữ “Phong Tam Nương” sẽ sợ đến tè ra quần!”

Bảo Bảo lắc đầu một cái, cảm khái nói: “Nữ nhân a, lòng trả thù thật nặng, quả nhiên khó thành đại sự.”

“Bốp” Phong Linh tức giận thưởng cho Bảo Bảo một cái cốc đầu. “Mau nghĩ biện pháp đi, bằng không nương cho con đi quyến rũ Hinh nhi đấy!”

“Nương là mẹ ruột của con sao?”

“Chờ xem.”

“…”

Hai người đang nói chuyện thì âm thanh ngoài cửa vang lên: “Tam Nương, người dậy chưa?”

“A, vào đi.”

Vấn Xuân cùng Sơ Hạ đẩy cửa đi vào, đem đồ trên tay để lên bàn. “Vương gia dặn đem những thứ này đến cho người.”

Ghé đầu nhìn vào, là vài bộ đồ mới tú công tinh xảo, vật liệu hoa lệ, còn có một ít đồ trang sức, châu báu, tùy tiện lấy ra một cái đều là hàng đắt tiền.

Phong Linh xuống giường, cầm mấy đồ châu báu cùng với y phục đưa cho hai nha hoàn: “Cầm mà mặc.”

Hai người hoảng sợ vội lắc đầu: “Không được không được, đây là Vương gia đưa, chúng ta làm sao dám nhận.”

“Ôi dào, ta cho các ngươi nhận thì cứ nhận, không muốn mặc thì đem bán đi. Dù thế nào đi nữa, đã là tiền thì không được phí phạm.” Phong Linh bĩu môi, đem chỗ trang sức còn lại nhét vào túi trong của mình, chuẩn bị phí đi đường.

Cho dù nàng khuyên như thế nào, Vấn Xuân và Sơ Hạ cũng sống chết không chịu nhận.

Bảo Bảo đi tới, liếc mấy cái, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Làm phiền Hạ tỷ tỷ đem những đồ này đưa đến Lục Ý hiên đi, nói là nương mặc không nổi, cố ý muốn đưa cho nàng ta, chuyện đã qua, mọi người không cần giữ trong lòng.”

Ba người sững sờ, tiến đó không khỏi bật ngón tay cái: “Đủ thâm”.

Sơ Hạ bưng đồ, khí phách hiên ngang đi đến Lục Ý hiên.

Ai ngờ, không lâu sau liền tức giận trở về.

Vấn Xuân tò mò: “Đã xảy ra chuyện gì khiến muội tức thành như vậy?”

“Hừ, chúng ta thật là đã xem thường ả Châu Châu đó rồi, nàng chẳng những cười nhận lấy, còn mời chúng ta qua đấy. Hôm này là ngày con gái nàng ta thụ phong Quận chúa, bên kia đang vội chuẩn bị. Tỷ không ở đó nên không biết! Tiểu Đào ở bên cạnh không ngừng khoa khoang, nói Vương Gia cũng sẽ đến, khỏi phải nói bộ dạng cô ta có bao nhiêu hả hê!”

“Nha, thế nào lại quên chuyện này cơ chứ?” Vấn Xuân nhíu mày, nhìn về phía Phong Linh: “Vậy chúng ta phải làm sao? Có đi qua đó không?”

Phong Linh cùng Bảo Bảo liếc nhìn nhau một cái.

Phong Linh vỗ bàn: “Đi! Đương nhiên là phải đi!”

*~~~~~Dải phân cách của Tiểu Ngũ~~~~~*

Lục Ý hiên.

Bên trong cực kỳ náo nhiệt, những lo lắng mấy ngày trước trở thành hư không. Sáng sớm, quản gia đã đem những món ăn Dạ Vô Hàm dặn làm đến, điều mười mấy người làm đến để chuẩn bị, ngay cả vụ hỏa hoạn không rõ nguyên nhân ngày hôm qua cũng không ảnh hưởng đến tinh thần của mọi người.

Vết thương của Châu Châu tuy vẫn chưa khỏi nhưng vẫn tỉ mỉ ăn mặc để xuất hiện. Hinh nhi mặc bộ cung trang nho nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn điểm chút phấn, nhìn qua hơi hồng hồng, rất đáng yêu. Chỉ là, tầm mắt của nàng luôn buông xuống, trên mặt không có lấy một nụ cười.

“Vương Gia đến rồi!” Tiểu Đào hưng phấn nói.

Châu Châu khó nén được nụ cười nơi khóe miệng, đi ra cửa nghênh đón: “Châu Châu tham kiến Vương Gia.”

Dạ Vô Hàm đánh giá nàng, mới đến Vương phủ được mấy ngày nhưng có vẻ nàng đã hoàn toàn thích ứng được nơi này, chẳng những trở nên đẹp hơn mà người cũng không tỏ vẻ thận trọng sợ sệt như trước kia.

Ánh mắt của hắn khiến Châu Châu xấu hổ đỏ mặt, nghiêng người sang: “Vương Gia, mời vào, bên trong chuẩn bị cũng xong rồi, chỉ đợi ngài đến.”

“Ừ.” Dạ Vô Hàm gật đầu, cất bước tiến vào.

Hinh Nhi vừa nhìn thấy phụ thân liền vui mừng nhào đến. Thấy nữ nhi vừa sợ vừa xa lạ với mình nhưng lại thích Dạ Vô Hàm như vậy, Châu Châu thật không biết nên vui mừng hay nên bi ai.

Có thể nhìn ra Dạ Vô Hàm rất cưng chiều Hinh nhi, hắn ôm vào trong ngực, ôn hòa cười một tiếng: “Hinh Nhi, đã ăn điểm tâm chưa?”

Hinh Nhi dùng sức gật đầu, sau đó móc một khối đường trong ngực ra, kín đáo đưa cho hắn ăn. Tiểu Đào đứng bên cạnh cười nói: “Vương Gia, đây chính là do Tiểu Quận Chúa cố ý để lại cho ngài đấy.”

“Thật sao?” Dạ Vô Hàm cười cười, hé miệng, Hinh Nhi vui mừng đút miếng đường cho phụ thân ăn.

“Ừ, rất ngọt.”

Hinh Nhi cười càng vui vẻ hơn.

Châu Châu đứng ở một bên, khóe miệng luôn giữ nụ cười yếu ớt.

Đây chính là hình ảnh trong giấc mộng của nàng! Không ngờ có thể thành sự thật!

Lúc này, Phi Ưng ở phía sau nhỏ giọng nói: “Vương Gia, Phong Tam Nương tới.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK