Mục lục
Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người đều giật mình.

Hồng Ngọc chớp mắt một cái, sợ rằng mình nhìn lầm, người trước mắt đúng là Dạ Dập Tuyên sao? Hay là, hắn nhân cơ hội chen vào, bày sẵn âm mưu chờ nàng?

Dưới lầu, Phong Linh cười híp cả mắt, hai nha đầu Vấn Xuân và Sơ Hạ cũng không kiềm được mà vỗ tay cho Dạ Dập Tuyên, chỉ một câu, “Tuyên vương thiệt quá bảnh!”

Dạ Vô Hàm lắc đầu bật cười, xoay người đi ra khỏi quán trọ.

Mắt hắn lành lạnh, nếu rắn đã ra khỏi hang, vậy tới thời điểm đánh rắn rồi!

“Dập Tuyên, ngươi nói nhăng nói cuội gì đó?” Quan Dư Tình dậm chân một cái, muốn đi lên, nhưng bị Phong Linh nắm lại, “Quan tiểu thư, chúng ta qua bên kia nói chuyện chút đi!” Phong Linh vừa nói vừa nháy mắt với Vấn Xuân và Sơ Hạ, hai người hiểu ý, ôm lấy tay Quan Dư Tình, “Quan tiểu thư, chúng ta đến sân sau nói chuyện đi!”

“Các ngươi muốn nói gì? Ta không có gì để nói với các ngươi hết! Dập Tuyên, Dập Tuyên........”

Trên lầu, Tiếu Chí Tu đang quan sát Dạ Dập Tuyên từ trên xuống dưới, Dạ Dập Tuyên tuy nhìn không lớn tuổi lắm, thậm chí có vẻ còn nhỏ hơn mình 2, 3 tuổi, nhưng trên người có khí chất tôn quý tự nhiên.

Tiếu Chí Tu hất cằm, kiêu ngạo hỏi, “Ngươi là ai?”

“Ta?” Dạ Dập Tuyên khẽ cười, chỉ chỉ vào Hồng Ngọc, “Là người sắp thành phu quân của nữ nhân dã man này!”

Tiếu Chí Tu không tin, cười nhạo nói, “Chẳng lẽ, ngươi không biết 6 năm trước nàng đã gặp phải chuyện gì sao? Ta dám cam đoan, sau khi ngươi biết, nhất định sẽ không còn thản nhiên nói muốn cười nàng ta nữa đâu!”

Hồng Ngọc quả thật không thể tin vào tai mình, kẻ không chút bận tâm rêu rao chuyện xấu của nàng khắp nơi này chính là người luôn nói yêu nàng đây sao?

Phong Linh ở dưới lầu nghe vậy lắc đầu liên tục, nhổ một ngụm nước bọt, “Đáng chết, đồ bỏ đi thì thấy nhiều rồi, nhưng chưa bao giờ gặp kẻ tệ hại đến mức này!”

Dạ Dập Tuyên cố giả bộ tò mò hỏi, “Vậy à? Chuyện gì?”

“Ha ha,” Tiếu Chí Tu cười cười, liếc Hồng Ngọc một cái tiếp, “Sáu năm trước.......” hắn chưa nói hết, Dạ Dập Tuyên đã vỗ trán, “A, sáu năm trước, ta nhớ ra rồi!”

“Ngươi biết?”

Dạ Dập Tuyên nhìn chằm chằm hắn, “Sáu năm trước, nam nhân vừa mới thành thân, chưa kịp động phòng, đã bị cho cắm sừng, thì ra chính là các hạ à?”

Nghe xong, mặt Tiếu Chí Tu lúc tím lúc xanh một hồi. Phong Linh thì đã cười đến mức muốn gãy lưng, ngay cả Hồng Ngọc cũng thấy buồn cười.

“Hầy.... Thật đáng thương quá!” Dạ Dập Tuyên vừa nói vừa ôm Hồng Ngọc. Hồng Ngọc bị ôm đỏ bừng cả mặt, biết Dạ Dập Tuyên muốn giúp mình mới làm vậy, nhưng vẫn cảm thấykhông được tự nhiên.

Tiếu Chí Tu thẹn quá thành giận, trút giận lên Hồng Ngọc, “Là ngươi nói cho hắn biết phải không? Mộc Hồng Ngọc, ngươi còn biết xấu hổ hay không? Chuyện như vậy mà có thể dễ dàng rêu rao ra ngoài được! Ngươi không cần thể diện nhưng ta vẫn cần!”

Vẻ mặt Dạ Dập Tuyên đột nhiên lạnh lẽo, uy hiếp nhìn Tiếu Chí Tu, “Thật không may, nam nhân hại ngươi bị cắm sừng, chính là ta!”

“Cái gì? Là, là ngươi?” Tiếu Chí Tu kinh hãi, “Hồng Ngọc, ngươi.......”

Dạ Dập Tuyên nhún nhún vai, cười nói, “Bổn vương rất ghét kẻ khác chỉ chỉ chõ chõ vương phi của bổn vương, thậm chí là gọi thẳng tên của nàng!”

Bổn vương?

Tiếu Chí Tu nghi ngờ nhìn chằm chằm Dạ Dập Tuyên, “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ha ha, hắn hả?” Phong Linh ngồi bắt chéo trên bàn, nói từ tốn, “Hắn là Tuyên vương điện hạ, còn nữ nhân mất trinh trong miệng ngươi đó chính là Tuyên vương phi tương lai! Ai da, kẻ bất kính với Tuyên vương phi, không biết có bị tội chết hay không đây?!”

“Tuyên vương? Tuyên vương phi?” kiêu ngạo lúc trước của Tiếu Chí Tu giờ đã không còn sót lại chút gì, hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, nam nhân ngày đó lại là vương gia!

Dạ Dập Tuyên nghiêng đầu, nói nhỏ với Hồng Ngọc, “Nàng xuống trước đi, ta có việc muốn nói với hắn.”

Hồng Ngọc cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, “Nói việc gì?”

“Ha ha, yên tâm, bổn vương không phải loại nam nhân không biết khoan dung, nể tình nàng đã từng thích hắn, bổn vương sẽ không vì ghen mà tịch thu tài sản cả nhà hắn.” nói xong hắn còn vỗ một cái lên mông Hồng Ngọc, “Ngoan, mau xuống dưới đi!”

Hồng Ngọc kiềm chế xúc động muốn chém đứt tay hắn, nàng cứng ngắc đi xuống lầu. Phong Linh đang ngồi trên bàn cười ngả nghiêng. Hồng Ngọc bèn nói, “Phong Tam Nương, tỉ cười đủ chưa?!”

“Ha ha, tiểu Tuyên Tuyên thiệt bảnh!”

“Ngừng!” Hồng Ngọc bĩu môi, nhưng vẫn không kiềm được nhìn lên trên lầu.

Dạ Dập Tuyên tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm Tiếu Chí Tu nói gằn từng chữ, “Hồng Ngọc là nữ nhân của bổn vương, bổn vương cưng chiều nàng còn không kịp, ngươi lại dám làm tổn thương nàng?! Từ nay về sau, bổn vương không muốn nghe bất kỳ lời nào có liên quan đến việc của nàng từ miệng ngươi, cho dù là một chữ! Ngay cả người bên cạnh ngươi cũng không được, nếu có, bổn vương sẽ tính cả lên đầu ngươi!”

Sắc mặt Tiếu Chí Tu càng ngày càng khó coi. Cuối cùng, Dạ Dập Tuyên vỗ vỗ vai hắn, cười nói, “Được rồi, ngươi có thể đi!”

Tiếu Chí Tu bắt chước kiêu ngạo của người giang hộ, đi thẳng xuống lầu, lúc ngang qua Hồng Ngọc, không biết là vì hận hay ghen tỵ mà liếc nàng một rồi vội vã đi.

“Này, ngươi nói gì với hắn vậy?” Phong Linh tò mò hỏi.

“Yên tâm, ta sẽ không giết người tình cũ của ai kia.” Dạ Dập Tuyên xuống lầu, ngồi bên cạnh Phong Linh, giật lấy đồ ăn vặt trong tay nàng, ăn ngấu nghiến bất kể hình tượng.

Hồng Ngọc cảnh giác nhìn hắn, “Sao lại giúp ta?”

“Nói gì nàng cũng sắp thành vương phi của bổn vương, nàng bị người ta cười nhạo như vậy, mặt mũi của ta của bị ảnh hưởng.” Dạ Dập Tuyên nêu ra lý do rất chính đáng, không chê vào đâu được.

Chân mày Hồng Ngọc nhíu rồi lại dãn, liếc hắn một cái, cuối cùng miễn cưỡng nói “Cám ơn.” nói xong, nàng lập tức chạy lên phòng, đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, thở hổn hển.

Lúc nãy, nàng nghe rất rõ những lời hắn nói.

Rất kỳ quái! Không biết tại sao khi nghe hắn nói, nhìn vẻ mặt hắn lúc đó, tim nàng lại đập rộn lên.......

Dưới lầu, Dạ Dập Tuyên chọt chọt cùi chỏ vào người Phong Linh, “Nếu như..... Nam nhân đêm đó là ta....... Mà Bảo Bảo cũng là con của ta, ngươi sẽ làm sao?”

Phong Linh nhíu chặt mày, xoay người lại sờ trán Dạ Dập Tuyên, “Ngươi bị sốt hả? Ấm đầu à, ban ngày mà nói mê sảng gì đó?!”

Dạ Dập Tuyên đẩy tay Phong Linh ra, nghiêm túc nói, “Cứ trả lời đi!”

“Không có nếu như! Đêm đó, nữ nhân đáng thương bị hại là Hồng Ngọc, ngươi chỉ cần nhớ rõ điều này là được rồi. Còn ta, có hay không đều được, không phải là phải làm gì mà là có thể làm gì? Ta và Bảo Bảo rất sung sướng tự tại, sẽ không vì một nam nhân mà tìm chết, hiểu không?”

Dạ Dập Tuyên nhìn Phong Linh rất nghiêm túc, đến mức khiến nàng sợ hãi. Hồi lâu, hắn đột nhiên cười, “Ừ, ta hiểu rồi.”

Đã đến lúc nên buông tha cho tất cả những ảo tưởng không nên có rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK