Phong Linh nghi ngờ nhíu chặt mày, nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, cảm giác thái tử này là lạ sao đó, nhưng lại không nói nên lời.
“Này, ngươi tên là gì?”.
“Dạ Tàn Nguyệt.”
Tàn Nguyệt?
Phong Linh lắc đầu một cái, cái tên này nghe như điềm xấu, không hay bằng Doanh Nguyệt, hay Mãn Nguyệt gì đó.
“Được rồi, Dạ Tàn Nguyệt, chúng ta tiếp tục đề tài vừa mới nói đi.” Phong Linh quyết định nói rõ ràng với hắn, “Ta......”
Dạ Tàn Nguyệt không đợi nàng bắt đầu, đã hướng bên ngoài hô to, “Tiểu Quý Tử, ta đói rồi, muốn ăn cơm!”
Phong Linh nhìn ra bên ngoài, qua giữa trưa ánh mặt trời rất choí mắt, hiện tại chắc chỉ khoảng 3, 4 giờ gì đó, hắn ăn cơm buổi nào chứ! Ngay lúc này, tiểu thái giám kia hấp ta hấp tấp chạy vào, “Thái tử điện hạ xin chờ một chút, nô tài đi truyền lệnh ngay ạ.”
Dạ Tàn Nguyệt quay đầu cười với Phong Linh, sau đó tự nhiên đi qua kéo tay nàng, “Thái tử phi, nàng đói đến mức xanh xao vàng vọt luôn rồi này, phải bồi bổ thật tốt mới được, nói cho nàng biết, ở phủ ta, có đầu bếp lợi hại nhất hoàng cung đấy! Hắn nấu ăn ngon vô cùng, nói không chừng, nếu hoàng hậu nương nương mà đến đây, sẽ ghen tỵ với bản thái tử ta có một đầu bếp giỏi đó!”
Phong Linh trợn trắng mắt, theo ý hắn, té ra Diêu hoàng hậu là một kẻ tham ăn.
Không lâu sau, một hàng tiểu thái giám theo thứ tự bưng thức ăn vào, Dạ Tàn Nguyệt kéo Phong Linh ngồi xuống. Tiểu Qúy Tử dâng đũa cho hai người, “Thái tử, Phong cô nương xin dùng bữa.”
Dạ Tàn Nguyệt bỗng mất hứng, “Gọi thái tử phi.”
Phong Linh thật mâu thuẫn với xưng hô này, nhưng nghĩ lại,nàng so đo với một kẻ ngốc làm gì, dù sao gọi cũng không mất miếng thịt nào, để hắn gọi vậy.
“Vâng, vâng,” Tiểu Quý Tử nhận sai, nói lại, “Thái tử, thái tử phi xin dùng bữa.”
“Ừ,” lần này Dạ Tàn Nguyệt hài lòng gật đầu, nở nụ cười xinh đẹp như hoa đào, “Thái tử phi, ăn cái này...... Nếm thử cái này nữa........” Hắn không ngừng gắp đồ ăn cho Phong Linh. Nàng không kiêng ăn, cái gì cũng chịu miễn no là được. Nói thật, đầu bếp ở đây đúng là rất giỏi, làm đồ ăn ngon hơn Hàm vương phủ nhiều.
Dạ Tàn Nguyệt thấy nàng cứ liên tục nhét đồ ăn nhồi đầy cái miệng nhỏ nhắn, chỉ lo vừa cười tủm tỉm vừa gắp đồ ăn vào chén nàng, còn mình thì chưa ăn được miếng nào.
Lúc này, Tiểu Quý Tử bưng một bình rượu đã hâm nóng vào, rót rượu cho hai người.
Ánh mắt sắc bén xẹt qua, ngay sau đó khôi phục như trước.
Phong Linh đang rất khát, vừa định cầm lên uống, ai ngờ lại bị Dạ Tàn Nguyệt giựt mất, “Nàng........sao nàng lại uống rượu?”
Phong Linh không hiểu, “Uống rượu thì sao?”
“Nàng là nữ nhân, nữ nhân sao lại uống rượu? Trời ạ, thật đáng sợ!” Dạ Tàn Nguyệt kinh ngạc, không thèm quan tâm Phong Linh. Hắn kêu to, bưng rượu chạy ra ngoài, ném thật xa, xoay người vào quát, “Tiểu Quý Tử, về sau không được dâng vật bẩn thế này! Nếu dám để thái tử phi chạm vào, cẩn thận đầu ngươi!”
Tiểu Quý Tử cúi đầu vội vàng đáp lời, “Vâng, vâng.”
Phong Linh há hốc miệng, cần đến mức này sao? Ngay sao đó, nàng lắc đầu một cái, thái tử này quả nhiên bệnh không nhẹ.
Cơm nước xong, Phong Linh nghĩ, hiện tại chắc nói chuyện được rồi. Nhưng Dạ Tàn Nguyệt còn muốn ăn trái cây, ăn xong trái cây, lại quấn nàng đòi nàng kể truyện cổ tích, nàng không kể liền khóc, khiến nàng thật muốn nổi điên. Ở đây nàng là ‘thái tử phi’ chứ không phải bảo mẫu a!
Rốt cuộc, trời tối.
Phong Linh khoanh tay, phiền não đứng bên giường, chân đánh nhịp, “Nói đi, rốt cuộc thái tử có thể nghe ta nói hay không?”
Trên giường, Dạ Tàn Nguyệt chỉ mặc quần áo thật mỏng, nằm nghiêng, lộ nửa vai, đôi mắt câu hồn nhìn thẳng nàng, “Ta nghe không hiểu nàng nói gì.”
“Mẹ nó!” Phong Linh giận điên, “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi cố ý đúng không? Ngươi cố ý chỉnh ta?!”
“Nàng rống ta....... Nàng....... Nàng hung giống như hoàng hậu, nàng cũng hư như hoàng hậu.....” hắn cắn góc chăn, nước mắt không ngừng chảy, “Nàng khi dễ ta......”
“Trời ạ, cho thiên lôi đến đánh chết ta đi!” Phong Linh vò đầu bứt tai, nàng dám thề, ngay cả Bảo Bảo cũng không khó dụ như vậy. Tên này chính là đánh không được, chửi không xong, không thể đụng vào, nếu không truyền đến tai hoàng hậu, thì mạng nhỏ nàng cũng không còn.
Thế giới tốt đẹp như vậy, nàng không nên nóng nảy, hít sâu, sau đó mỉm cười, “Thái tử điện hạ, ta không hung ngài, ta cũng không khi dễ ngài, ngài có thể chăm chú nghe ta nói mấy câu không? Hơn nữa bảo đảm sẽ không ngắt lời ta!”
Dạ Tàn Nguyệt cố gật đầu một cái, “Được rồi, chỉ cần nàng không hung ta......ta có thể suy nghĩ.”
Phong Linh nghiến răng nghiến lợi cười, “Khiến ngài vất vả rồi.”
Dạ Tàn Nguyệt lười biếng liếc nàng, sau đó vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, “Tới đây ngồi, đứng xa, ta phải ngước chóng mặt lắm.”
“Không cần, ta đứng chỗ này được rồi!”
“Vậy được, ta ngủ.”
“...........”
Hít sâu, thế giới tốt đẹp như vậy mà, nàng không nên nóng nảy!!!
Phong Linh giống như vừa biến thành rô bốt, bước từng bước cứng ngắc, ngồi xuống giường, xoay người, mỉm cười, “Bây giờ thấy rõ chưa?”
“Ừ,” Dạ Tàn Nguyệt cười một cái, duỗi tay ra, ấn nàng nằm xuống.
“Chết tiệt, ngươi không cần quá đáng, ta nhịn ngươi lâu rồi nha!”
Phong Tam Nương nàng không phát uy, hắn lại xem nàng như người chết! Phong Linh giơ chân lên định đá một phát, chẳng những không đá được, còn bị hai chân hắn đè lại. Dạ Tàn Nguyệt giống như bạch tuộc dùng tay chân quấn nàng, không chờ Phong Linh phản kích, hắn đã kêu to, “Ô.........nàng khi dễ ta...... Nàng khi dễ ta! Ta muốn đi méc phụ hoàng!”
Phong Linh chỉa chỉa hắn, lại chỉa chỉa mình, tức đến biến giọng, “Ta? Khi dễ ngươi?” Lúc này, nếu có người nói với nàng, thật ra bầu trời có màu phân gà, nước biển có màu phân chó, nàng nhất định sẽ không kỳ quái. Oan Đậu Nga chính là để nói tình huống như bây giờ.
Dạ Tàn Nguyệt càng quá hơn, hắn vùi đầu vào ngực Phong Linh, uất ức nức nở, “Người ta ở đây cô đơn một mình, thật vất vả mới có một thái tử phi, nhưng lại hung như vậy.........”
Hít sâu lần nữa, cho dù thế giới không tốt đẹp, nàng cũng không nên quá nóng nảy.
“Được rồi,” rốt cuộc Phong Linh thỏa hiệp, hoàn toàn buông tha giãy giụa, “Đến tột cùng là ngươi muốn hành hạ ta đến chết, hành hạ ta đến chết, hành hạ đến chết!!”
Dạ Tàn Nguyệt khó hiểu ngẩng đầu lên, đột nhiên cười, bất thình lình hôn trộm mặt nàng một cái, “Ngoan, chớ nói lung tung, ta làm sao nỡ?”