Mục lục
Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Lạc Dao đột nhiên dẫm lên ống quần nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, chủy thủ trong tay giơ lên. “Ngươi biến mất đi!”.

Ánh mắt xẹt qua, Phong Linh thấy chủy thủ sắp đâm xuống, nàng cắn răng một cái, đá một cước vào bụng Dạ Lạc Dao. Dạ Lạc Dao bị đau, chủy thủ trong tay rơi xuống, Phong Linh thừa lúc nàng ta đang khom lưng nhặt chủy thủ lên, xoay người đặt nó lên cổ nàng ta, tròng mắt như muốn phun lửa.

Dạ Lạc Dao không biến sắc, nhìn chằm chằm vào nàng. Cho dù mạng đang trong tay đối phương, nàng ta cũng không nháy mắt.

“Ngươi điên rồi sao? Vì một nam nhân mà giết người ở khắp nơi! Đầu óc ngươi bị hỏng rồi hay là trong lòng ngươi bị thiếu cái gì!”. Phong Linh cũng không chịu được nữa, nàng níu áo nâng nàng ta lên. “Dạ Lạc Dao, trên thế giới này, người đau khổ giãy giụa không chỉ có mình ngươi, sắp chết thì sao? Đó chính là lý do mà ngươi không hề kiêng kỵ mà tổn thương người khác sao?”.

“Ha ha, ta mặc kệ sống chết của người khác, ta chỉ muốn có Nguyệt. Chỉ cần là nữ nhân xuất hiện bên cạnh hắn, ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai!”.

“Kẻ điên! Đúng là đồ điên!”. Phong Linh meo mắt. “Nữ nhân như ngươi, sống trên đời còn không có ý nghĩa hơn ta!”.

“Vì Nguyệt, chuyện điên cuồng như thế nào ta cũng làm được”. Nói xong, nàng ta há mồm cắn tay Phong Linh.

“A ——”. Phong Linh đau, buông tay ra. Nàng dùng sức đẩy nàng ta ra, vừa nhìn mu bàn tay đang đầm đìa máu tươi. “Đáng chết!”.

Dạ Lạc Dao đoạt lấy chủy thủy, nhắm vào nàng đâm xuống. “Không ai có thể cướp hắn cả!”.

Chủy thủy lại đâm xuống, Phong Linh tránh không kịp, trên cánh tay xẹt qua một vết thương, đau đến nỗi nước mắt nàng cũng rơi xuống. Dạ Lạc Dao giơ tay chém xuống, định đâm xuống lần nữa thì chủy thủ trong tay bị một người đến đá văng ra.

Thần Hoàng hoàn toàn bị chọc giận, hắn giống như cơn gió, nắm được cổ tay Dạ Lạc Dao, đôi mắt như muốn cắn nuốt nàng ta. “Ta đã cảnh cáo ngươi, không được động đến nàng!”.

“Muội không! Muội muốn giết mụ béo này, muội muốn giết nàng ta!”. Dạ Lạc Dao giùng giằng gào thét, “Huynh không được chú ý đến người khác! Huynh chỉ được nghĩ đến ta!”.

Pháp Hạ cũng vội vàng xông vào, “Tại sao lại trở về thế?”.

Thần Hoàng quăng Dạ Lạc Dao cho hắn. “Coi chừng nàng ta!”.

“A, được!”. Pháp Hạ nắm chặt Dạ Lạc Dao đang hung hăng. “Lạc Dao cô nương, ngươi bình tĩnh một chút, ngươi không được quá kích động!”.

“Nguyệt! Ngươi không thể bỏ ta, Nguyệt!”.

Thần Hoàng cũng không thèm nhìn nàng một cái, đi vội đến chỗ Phong Linh, thấy tay nàng bị thương thì không nói nhiều, khom lưng ôm lấy nàng. Cho dù là nàng nặng gần 200 cân thì chân mày hắn cũng không hề nhíu lại, bước ra ngoài.

Dạ Lạc Dao nhìn hắn ôm nữ nhân mập cứ như thế mà đi lướt qua, nàng ta chấn động, ngơ ngác đứng tại chỗ.

“Lạc Dao cô nương?”. Pháp Hạ thận trọng gọi nàng.

Đột nhiên Dạ Lạc Dao mềm nhũn, ngất đi. Pháp Hạ nhanh tay lẹ mắt, vội vàng ôm lấy nàng. “Lạc Dao cô nương! Lạc Dao cô nương!”.

Phong Linh đau đến nỗi nhe răng nhếch miệng, máu không ngừng chảy xuống, nhiễm đỏ cái áo của Thần Hoàng. Bước chân hắn vẫn không dừng lại, đi thẳng vào nhà trúc sâu nhất, trong sân trống trải chỉ có một cái nhà trúc duy nhất. Hắn đi thẳng tới, đá cửa. “Cố lão! Cố lão!”.

Trong phòng, một lão nhân đang chui đầu vào đống dược thảo ngẩng đầu lên. “Có chuyện gì?”.

Thần Hoàng vội vàng để Phong Linh xuống. “Nàng bị thương!”.

Cố thần y bĩu môi một cái, miễn cưỡng đi tới, quét mắt nhìn vết thương của Phong Linh, tức giận kêu lên. “Cái vết thương nhỏ này mà ngươi cũng đến quấy rầy ta? Tiểu tử ngươi coi thần y ta đây là cái gì? Là đại phu rảnh rỗi lắm à?”. Ông tức giận lấy hai bình thuốc trong tủ ném lại. “Thuốc đây, tự mình xử lý đi!”. Nói xong ông tức giận ra cửa, bộ dạng như bị vũ nhục.

Tính khí Cố thần y cực kỳ nổi danh nhưng mà tài chế thuốc của ông cũng nổi danh như tính khí ông vậy. Thần Hoàng lấy được thuốc rồi cũng không làm phiền ông nữa, vội vàng ngồi chồm hỗm xuống, kéo ống tay áo Phong Linh.

“Đau…. Đau quá……….”. Phong Linh đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nhìn thấy bộ dạng đó của nàng, Thần Hoàng nhíu chặt mày, cầm thuốc nhẹ nhàng bôi lên vết thương, sau đó lấy vải sạch nhẹ nhàng băng bó cho nàng. Thuốc này cũng tốt, một lúc sau Phong Linh không cảm thấy đau nữa, cảm giác ở vết thương cũng biến mất, mà nàng cũng cảm thấy sạch sẽ mát mẻ.

Cho đến lúc này, nàng mới nhìn nam nhân đang tỉ mỉ băng bó cho nàng.

Hắn nhìn rất đẹp mắt, cho dù ở thế kỷ 21 đại minh tinh mọc lên như nấm, Phong Linh cũng chưa gặp qua nam nhân nào đẹp mắt như hắn.

“Nàng ta thật sự rất thích ngươi”.

Thần Hoàng nâng mắt lên, tà khí trong mắt bị đau lòng bức lui. Hắn nhìn nàng, không lên tiếng, sau đó lại cúi đầu cầm lấy tay của nàng, thấy vết cắn trên mu bàn tay be bét máu và thịt. “Đau không?”.

“Nói nhảm!”. Phong Linh uất ức nói. “Ngươi thử để cho nàng ta cắn xem rồi ngươi sẽ biết!”.

Hắn khẽ cắn răng, cầm lấy tay nàng bôi thuốc, băng bó, sau đó đột nhiên hắn đứng lên. “Ngươi ở lại chỗ này! Ta sẽ trở lại ngay lập tức!”.

“Này………..”.

Thần Hoàng không quay đầu lại mà đi thẳng ra bên ngoài.

Hắn đi tới phòng của Dạ Lạc Dao, Pháp Hạ tiến đến, nhỏ giọng nói. “Vừa rồi Lạc Dao cô nương đã té xỉu”. Sau đó hắn thức thời lui ra ngoài.

Thần Hoàng chậm rãi đi vào, Dạ Lạc Dao nằm trên giường, vừa nhìn thấy hắn thì nở nụ cười tươi như hoa, giống như vừa rồi không có gì xảy ra. “Nguyệt, huynh đến rồi”.

Thần Hoàng không lên tiếng, hắn giơ tay lên, trong tay cầm một cây chủy thủ………..

“Nguyệt…… huynh……..”. Dạ Lạc Dao ngồi dậy, kinh ngạc nhìn hắn, sau đó chỉ trong chớp mắt, nàng nghẹn ngào gào lên, xông tới bưng lấy cánh tay của hắn. “Nguyệt! Huynh làm cái gì vậy?”.

Thần Hoàng vứt chủy thủ trong tay xuống, hắn không nhìn cánh tay cảy máu ròng ròng, đẩy cánh tay nàng ta ra. “Chỉ cần nàng bị thương thì ta cũng sẽ bị như vậy! Dù là nàng chết!”.

Nói xong hắn quay người rời đi.

Dạ Lạc Dao ngồi chồm hỗm trên đất, nhìn mặt đất đầy máu, thất thanh khóc rống. “Rõ ràng huynh biết là muội không thể không có huynh, tại sao huynh còn trừng phạt muội như vậy? Tại sao huynh không nhận lòng muội? Trên cõi đời này sẽ không có ai thích huynh như muội! Nguyệt, đừng tàn nhẫn với muội như vậy ——”.

Thủy Băng Nguyệt, nàng ta giống như là Phong Tam Nương béo…….

Đột nhiên, nàng như nghĩ ra cái gì, cả người như bị điện giật, ngồi im dưới đất.

Nàng ta….. Không phải là nàng ta giống Phong Tam Nương mà nàng ta chính là Phong Tam Nương! Nói như vậy, tất cả biểu hiện của Nguyệt đều có thể hiểu được, thì ra hắn đã sớm biết mọi việc cho nên mới che chở cho nàng ta như vậy!

Thần Hoàng trở lại nhà lá của Cố thần y thì Phong Linh đã ngủ thiếp đi trên ghế. Thần Hoàng nhếch môi cười, đi tới, ngồi chồm hỗm trên đất, nhìn nàng không chớp mắt.

“Tách….. Tách…….”.

Máu, chảy xuống theo đầu ngón tay.

Cố thần y cừa vào cửa thì sửng sốt một chút. “Trên núi Yên Hà có cường đạo à? Tại sao ai cũng bị thương vậy?”.

Thấy Phong Linh nhíu mày, Thần Hoàng không vui quay đầu lại, tà mâu đảo qua. “Ông làm ồn nàng rồi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK