“Rầm” một tiếng, Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy đầu đập trên đất, đau chết! Hơn nữa người đàn ông ác ma kia còn đè trên người cô, đôi môi lại cắn lấy môi cô, cô không khỏi trợn tròn mắt, huơ tay múa chân đẩy người đàn ông trên người.
Thư Yến Tả lại không để ý tới cô xô đẩy, đuôi mặt lại là lần đầu tiên thoáng qua vẻ cười nhạt, đôi môi càng thêm dùng sức cắn, gần như chiếm đoạt giống như gặm cắn, mút. Tay cũng không nhàn rỗi, thô lỗ sờ về phía lưng Hoắc Nhĩ Phi, bầu ngực nhỏ, ngón tay càng thêm trừng phạt bằng cách vuốt ve trên nụ hoa một hồi.
Trong đầu Hoắc Nhĩ Phi loạn như bột nhão nhoét, trong lòng lại lạnh lẽo: Không ngờ cô xui xẻo bị người ăn đâu hũ rồi! Lấy hơi sức của cô hoàn toàn không lay động được người đàn ông ác ma trên người.
Nếu không có biện pháp thay đổi sự thật, không bằng... Cho anh ta chút dạy dỗ.
Vì vậy, cô cắn mạnh một cái lên môi Thư Yến Tả, hai người gần như không có quy tắc gì mà cắn với cắn, máu tươi chảy xuôi theo khóe miệng.
Thư Yến Tả thầm nghĩ người phụ nữ này tuyệt đối cầm tinh con chó, chưa từng có người phụ nữ nào dám giở quyền cước ra với anh, lại càng không nói tới cắn chặt anh không buông, anh đều cảm thấy đôi môi đau rát, chắc hẳn người phụ nữ kia cũng mạnh mẽ không ít.
Anh gần như thô bạo tháo chướng ngại vật trên người phụ nữ kia, một tay vuốt ve bộ ngực xinh xắn, một tay mò xuống dưới.
Lúc này Hoắc Nhĩ Phi vừa thẹn vừa cáu, không hoàn toàn không ngăn được tay người đàn ông ác ma kia, vì vậy die end anl equ ydon ngón tay cũng để cho hả giận cào mạnh trên lưng người đàn ông, tạo ra từng vết cào đỏ máu.
Thư Yến Tả nổi giận, anh còn không tin hôm nay không thu thập được người phụ nữ này! Lại dám khiêu chiến quyền uy của anh, quả thực không muốn sống!
Vì vậy, lửa giận tràn ngập rút lui khỏi người cô, đứng lên, nhìn cô từ trên cao.
Hoắc Nhĩ Phi không ngờ tới ác ma lại thả cô, nhưng còn chưa kịp vui mừng, đã bị người đàn ông kia xách lên ném lên giường lớn.
Cô xoa mông bị té đau của mình, trong mắt bắn ra ánh mắt giống như giết người, độc ác mà nhìn chằm chằm Thư Yến Tả, dáng vẻ phòng bị như thú nhỏ đó ở trong mắt Thư Yến Tả, chỉ thấy rất đã cười.
Anh tiến lên từng bước, cười quỷ dị mà nhếch miệng, máu tươi nhuộm đầy miệng môi dưới của anh, xem ra càng có vẻ khát máu.
Hoắc Nhĩ Phi nhìn anh chăm chú, khoảnh khắc khi anh đến gần, gào to một tiếng nhảy lên, bám lấy người anh, hàm răng cắn cổ anh không chút lưu tình, nhanh chóng cô cảm thấy máu tanh trong miệng mình, nhưng không nhả ra.
Thư Yến Tả chỉ cảm thấy cổ truyền đến đau đớn khoan tim, đáng chết! Anh vung tay, mạnh mẽ đấm Hoắc Nhĩ Phi một quyền.
Lập tức, Hoắc Nhĩ Phi như lá rơi bay ra ngoài, ngã mạnh trên đất, phát ra tiếng “Rầm”, cũng bởi vì một quyền của Thư Yến Tả hoàn toàn dùng sức mà má trái sưng to, nhưng cô vẫn quật cường ngẩng đầu lên, ánh mắt như con thú nhỏ hung hăng mà nhìn anh chằm chằm, không khóc cũng không náo loạn.
Hào hứng của Thư Yến Tả đột nhiên mất sạch, anh cảm thấy thịt chỗ cổ sắp cắn rớt, xem ra người phụ nữ này không phải chó, mà là sói, hàm răng còn sắc bén hơn răng sói!
Anh gọi một tiếng ra phía ngoài, lập tức có nữ giúp việc đi vào. Họ đều nghe được cảnh đánh nhau bên trong, chỉ ở bên ngoài cầu nguyện cho người phụ nữ gan lớn, đừng để nhị thiếu ném ra ngoài cho sói ăn.