Trở về Hương Cảng ngây người không tới hai ngày, anh đã tự mình mang theo chú Đinh và chú Diêm đi một chuyến tới Ả Rập, cho tới bây giờ anh đều không treo cổ trên một thân cây, không được nơi này thì còn có thể đi đâu, chỉ cần muốn lấy được, cũng chưa từng không làm được.
Các tiểu Vương quốc Ả Rập thống nhất luôn luôn đất rộng của nhiều, còn có dầu hỏa và tài nguyên khí thiên nhiên phong phú, thật sự là một địa phương tốt, lần này anh tự mình đi gặp tiên sinh Aspen Hotspur tù trưởng các tiểu Vương quốc Ả Rập thống nhất, bàn bạc công việc liên quan với ông ấy.
Thật ra thì, Thư Yến Tả đã sớm đề phòng chu đáo thật nhiều năm, anh vẫn mơ ước thị trường Ả Rập, cũng sớm có chuẩn bị tiến vào chiếm giữ, chỉ có điều không ngờ tới thị trường Đông Nam Á lại ném đến nhanh như vậy. Trước khi đến anh đã làm đủ bài học, các tiểu Vương quốc Ả Rập thống nhất là quốc gia có tín ngưỡng đạo Hồi, hơn nữa đặc biệt chú trọng lễ tiết, cho nên Thư Yến Tả biểu hiện ra hoàn toàn lễ phép và tôn kính, khiến cho Aspen Hotspur có ấn tượng đầu tiên với người trẻ tuổi này là rất hài lòng.
Trước đó, tập đoàn Thư Á từng xuất khẩu di ien n#dang# yuklle e#q quiq on một phần hàng hóa đến các tiểu Vương quốc Ả Rập thống nhất, vợ Aspen Hotspur thích nhất là tơ lụa Trung Quốc, hàng năm anh đều đi Hàng Châu mua một lượng lớn, đặc biệt đưa cho vợ Aspen Hotspur, vì vậy, anh thành công giành được lòng vui sướng của vợ chồng Aspen Hotspur, cho dù biết anh có mưu đồ, nhưng Aspen Hotspur quen biết người làm ăn ở các quốc gia đếm không hết, không có ai có thể có quan sát tinh tế như vậy, điều này cũng khiến cho ấn tượng về Thư Yến Tả trong lòng ông tăng lên không ít.
Vẫn là do có một lần khi anh đang trên hành lang trong lúc vô tình nghe được vợ của Aspen Hotspur gọi điện thoại nhắc đến bốn chữ tơ lụa Trung Quốc, nên để ý nhớ, anh cũng may mắn vì bản thân hiểu sơ một chút tiếng Ả Rập, bằng không cũng sẽ không trong lúc vô tình nghe được tin tức cực kỳ có lợi này, vì vậy anh thành công khiến cho vợ của Aspen Hotspur vui lòng, hàng năm đưa tới tơ lụa nhẵn nhụi bóng loáng, vợ Aspen Hotspur mừng rỡ đến không ngậm miệng được.
Cũng thật là kéo, vợ Aspen Hotspur có một yêu thích cuồng nhiệt với tơ lụa Trung Quốc, bà thích dùng tơ lụa làm thành nhiều loại khăn che mặt, khăn trùm đầu, áo choàng và quần dài, cảm giác đẹp nhẹ nhàng, mịn màng đó cực kỳ tuyệt vời.
“Tiên sinh Aspen Hotspur, bay giờ tôi chuyển tất cả buôn bán ở Đông Nam Á sang đến địa bàn của ngài, khi cần thiết hy vọng ngài giúp dễ dàng cho, về phương diện thù lao, ngài có thể ra cái giá.” Thư Yến Tả đơn giản rõ ràng nói tóm tắt biểu đạt ý của mình.
“Thư nhị thiếu quả nhiên là người sảng khoái, số lượng người làm ăn mơ ước thị trường Ả Rập của tôi có bao nhiêu, chắc hẳn Thư nhị thiếu cũng rõ ràng, mặc dù coi như giữa chúng ta có chút giao tình, nhưng giao tình là giao tình, làm ăn là làm ăn, phía dưới nhiều người như vậy, chỉ dựa vào một mình tôi thì không có cách nào cho cậu phương tiện.” Lời Aspen Hotspur hết sức rõ ràng.
Thư Yến Tả nào có chuyện không hiểu, trước đưa ra hai đầu ngón tay, rồi lại đưa ra năm ngón.
Tròng mắt khẽ híp của Aspen Hotspur lóe lên tia sáng, từ từ giơ ba đầu ngón tay lên, ông nhất định hiểu được tính toán, mặc kệ ai tới địa bàn của ông, cũng phải khiến cho ông vui lòng mới được, ngay cả chức vị tù trưởng này mà nói, ông cũng như vậy.
Thư Yến Tả hơi trầm ngâm, sảng khoái đồng ý, “Được.”
Aspen Hotspur nghe được câu trả lời chắc chắn khiến mình hài lòng, trong mắt đều là ý cười, “Hợp tác với Thư nhị thiếu, quả nhiên rất làm cho người ta vui lòng.”
“Như vậy đa tạ ý tốt của tiên sinh Aspen Hotspur và phu nhân, Thư mỗ đương nhiên đồng ý lời mời.” Thư Yến Tả biết mục đích của mình đã đạt đến, cứ để cho lợi nhiều nửa thành, nhưng không bỏ được đứa bé thì không bắt được sói *, anh có nắm chắc kiếm về.
(*) Câu gốc: 舍不得鞋子套不住狼 - Không bỏ được giầy sao bắt được sói, tương tự câu ‘Không vào hang cọp sao bắt được cọp con’.
Do chữ thời Tấn 鞋子 (hài = giầy) đọc như 孩子 (hài tử = con), trong quá trình lưu truyền đã biến thành 舍不得孩子就套不着狼 – Không bỏ được con sao bắt được sói. (Nguồn: baike)
“Đây là một phần bản hiệp ước tôi soạn tạm, có chỗ nào không ổn, kính xin tiên sinh Aspen Hotspur cứ nói ra đề nghị.” Thư Yến Tả ý bảo chú Đinh lấy hiệp ước đã chuẩn bị xong ra, đưa cho tiên sinh Aspen Hotspur.
Aspen Hotspur nhận lấy bản hiệp ước Đinh Thận đưa tới, rất cẩn thận nhìn qua một lần, ở chỗ chia lời, điền số ba, sau đó kêu người làm của mình lấy dấu tên của mình ra, đóng lên.
Thư Yến Tả nhập gia tùy tục dùng tay phải di1enda4nle3qu21ydo0n nhận lấy hiệp ước người làm đưa tới, lấy dấu tên của mình ra đóng lên.
Bản hiệp ước gồm có bốn phần, mỗi người giữ hai phần.
Sau khi làm xong chính sự, tiên sinh Aspen Hotspur rất nhiệt tình mời: “Phu nhân của tôi thật sự yêu thích tơ lụa Trung Quốc cậu mang tới vài năm này, vẫn muốn nói cám ơn cậu, đã bày cơm như ngày thường ở phòng ăn, nhị thiếu mời.”
Buổi tối, Aspen Hotspur xếp đặt buổi tiệc chiêu đãi Thư Yến Tả và hai trợ thủ đắc lực của anh, Đinh Thận và Diêm Tứ Hải hiển nhiên còn chưa có thói quen dùng tay bốc cơm, nhưng Thư Yến Tả dùng ánh mắt ngăn cản hai người bọn họ, nhập gia tùy tục, chuyện lúc trước dặn dò hai người bọn họ tuyệt đối không thể quên, không thể đập nát vào lúc cuối cùng.
Đinh Thận và Diêm Tứ Hải dĩ nhiên cố nén không quen, nhập gia tùy tục.
Trong bữa tiệc, vợ Aspen Hotspur tỏ vẻ ca ngợi và nhiệt tình cực lớn với Thư Yến Tả, cũng cầu chúc anh có một bữa tối vui vẻ, còn nói rất chờ mong về sau anh thường tới nơi này làm khách.
Thư Yến Tả tất nhiên lấy kiềm chế tốt đẹp của anh, đáp lại thích hợp từng lời, chỗ chi tiết phải đắn đo thật kỹ lưỡng.
Sau một bữa cơm, chủ khách đều vui mừng, cũng biểu hiện ra mong đợi cực lớn với hợp tác sau này.
Trên đường trở về, Diêm Tứ Hải hơi không vui, “Tù trưởng Aspen Hotspur này cũng muốn nhiều quá đi, ba thành lời! Khẩu vị cũng quá lớn!”
“Đúng là thật lớn, nhưng ông ta là tù trưởng của các tiểu Vương quốc Ả Rập thống nhất, chúng ta phải mượn quyền lợi của ông ta, mới có thể sinh tồn trên lãnh thổ này được. Ông ấy có thể lo bình an cho chúng ta, bản thân buôn bán súng ống cực kỳ nguy hiểm, phải có một nhân vật lớn bao bọc, bằng không kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng là người khác.” Thư Yến Tả tựa vào trên ghế ngồi, thật bình tĩnh nói.
“Chú Diêm, mấy ngày nay chú phái người lưu ý hàng bang Lôi Thần vận chuyển về Đông Nam Á, tìm cách chặn lại cho tôi, chú Đinh, chú phụ trách liên lạc vài chủ hàng ở Đông Nam Á trước kia của chúng ta, nói cho bọn họ biết Thư nhị thiếu tôi miễn phí chút quà tặng cho bọn họ, hy vọng bọn họ vui vẻ nhận, hơn nữa nuốt âm thầm.” Thư Yến Tả híp nửa con mắt, hung dữ dứt khoát.
“Chiêu này của nhị thiếu thật cao! Lão già Lôi Nhất Hằng kia tuyệt đối sẽ nổi trận lôi đình!” Hai người Diêm Tứ Hải và Đinh Thận cười nói.
“Hừ! Để cho ông ta nhảy đi, tôi xem ông ta còn có thể nhảy được bao lâu, trước kia để cho ông ta ba phần là kiêng kỵ Đông Nam Á vẫn là địa bàn của chúng ta, bây giờ tôi sẽ không nhân từ như vậy! Mặt khác, dùng áp lực buộc ông ta xử lý xong con đàn bà An Tình Hủy kia, tôi không muốn gặp lại con mụ đó hoặc nghe bất cứ tin tức gì của nó.” Trong mắt Thư Yến Tả thoáng qua vẻ khát máu.
“Nhị thiếu yên tâm, tuyệt đối cho cậu một câu trả lời hài lòng.”
Thư Yến Tả nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa, chú Đinh và chú Diêm đều là tâm phúc đắc lực của anh, bọn họ làm việc, anh rất yên tâm.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy nên thẳng thắn với cha mẹ, lần trước may mà bọn họ không biết, nhưng để tránh cho cha mẹ biết từ trong miệng người khác, nói như vậy còn không bằng chính miệng cô nói ra.
Nghe xong chuyện năm năm trước con gái nói đến, cha Hoắc và mẹ Hoắc quả thật bị kinh hãi, con gái lại bị nhốt một năm, mà không phải bị tóm vào nhóm người bán hàng đa cấp, tại sao có thể như vậy?
Hoắc Kỳ còn rất bình tĩnh nghe die nd da nl e q uu ydo n con gái kể lại, không trách được lúc trước ông cảm thấy là lạ ở chỗ nào, thì ra mấu chốt nằm ở chỗ này.
“Con bé này, mẹ với cha con mà con cũng gạt, giấu ở trong lòng khó chịu bao nhiêu chứ!” Thu Linh ôm lấy vai con gái, yêu thương nói.
“Mẹ, cha, đều là con gái không tốt, con chỉ không muốn cha mẹ lo lắng, con cho rằng sẽ rất nhanh quên, con cho rằng cả đời này sẽ không gặp lại bọn họ, thật sự không nghĩ đến năm năm sau còn gặp lại...” Giọng Hoắc Nhĩ Phi hơi nghẹn ngào, tựa vào trong ngực mẹ vô cùng uất ức.
“Lucus đó thật sự là con của con?” Thu Linh hỏi.
Hoắc Nhĩ Phi gật gật đầu.
“Nghiệp chướng mà! Cậu thanh niên tên kêu Thư nhị thiếu đó cũng quá hư, chuyện này có khác nào cưỡng ép dân nữ thời cổ đại chứ, quả thật không có Vương pháp rồi!” Thu Linh cực kỳ tức giận.
“Phi Phi, bây giờ suy nghĩ của con như thế nào? Đứa bé vô tội, người lớn thì cha mẹ tuyệt đối sẽ không tha thứ, tại sao có thể làm ra chuyện như vậy với con gái bảo bối của cha mẹ chứ!” Hoắc Kỳ tức giận nói.
“Đúng vậy, đứa bé kia ngược lại rất đáng yêu, còn có Tuyết Luân nó có biết không, hai đứa lúc này mới vừa đính hôn, lại ra chuyện lớn như vậy, haizzz...”
“Anh ấy biết, bây giờ chuyện này đã lộ ra ngoài ánh sáng, con đã nói với anh ấy rồi, cho nhau thời gian nửa năm, nếu sau nửa năm anh ấy vẫn yêu con bằng lòng kết hôn với con, con mới có thể đồng ý, con hy vọng anh ấy có thể tỉnh táo một khoảng thời gian.”
“Phi Phi, cha cảm thấy con làm rất đúng, cho dù con ra quyết định như thế nào, cha mẹ đều đứng về phía con, đứa nhỏ ngốc, sau này xảy ra bất cứ chuyện gì đều phải nói cho cha mẹ biết, biết không?” Hoắc Kỳ nói ra lời thấm thía.
“Cha...” Hoắc Nhĩ Phi mím miệng, giọng nghẹn ngào.