“Kế hoạch lần này rất quan trọng với Âu Kỳ, tôi không thể vì tình riêng mà hỏng việc công.”
“Hay cho một cái vì tình riêng mà hỏng việc công, xem ra Hoắc tiểu thư thật đúng là hiên ngang lẫm liệt! Suy nghĩ thay Âu tổng của cô như vậy!”
Hoắc Nhĩ Phi tức giận nhìn anh, tại sao từ trong miệng anh nói ra lại khó nghe như vậy! Cô quyết định không tiếp tục tranh luận đề tài này cùng anh nữa, mặc dù trên bữa tiệc không có phóng viên bát quái, nhưng truyền thông vẫn phải có, cô không muốn nổi danh một lần nữa.
Nói sang chuyện khác hỏi, “Anh đồng ý tôi có thể gọi điện thoại với Lucus, tại sao điện thoại của thằng bé luôn không gọi được, có phải anh không cho phép Lucus nhận điện thoại của tôi không.”
“Tôi đưa nó đi học tiểu học hệ nội trú ở nước Anh rồi, không cho phép gọi điện thoại.” Thư Yến Tả nhàn nhạt trả lời.
“Tiểu học hệ nội trú? Lucus còn nhỏ như vậy, sao anh có thể đưa con đi ký túc xá!” Hoắc Nhĩ Phi thương con trai.
“Thì ra cô cũng sẽ đau lòng con trai? di1enda4nle3qu21ydo0n Chỉ có điều Lucus đã đến tuổi lên đại học, ở Hương Cảng không có trường học thích hợp cho nó, hơn nữa nó phải bồi dưỡng tính độc lập của bản thân, dù sao nó cũng là con trai tôi.” Thư Yến Tả hơi cường điệu câu nói sau cùng.
“Cái gì? Anh đã hỏi ý kiến của Lucus chưa? Anh không thể xằng bậy tự quyết định cuộc đời của thằng bé.” Hoắc Nhĩ Phi hơi kích động.
Phải biết rằng đưa con đi học trường kiểu nội trú cũng là vạn bất đắc dĩ, nếu không như vậy, con trai nhất định sẽ hỏi tại sao mẹ không đến thăm con? Con muốn mẹ, v.v... Các loại, để cho anh không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể đưa con trai bảo bối đi để anh có thể trốn tránh vấn đề này, nhưng thái độ của mèo nhỏ thật sự kích động đến anh, để cho anh nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Quyết định như thế nào là việc của tôi, không có bất kỳ liên quan gì đến cô! Tôi chỉ có một đứa con trai là Lucus, không thể nghi ngờ tương lai nó nhất định phải kế thừa gia nghiệp của tôi, bây giờ bắt đầu bồi dưỡng chỉ tốt cho nó!”
“Tôi vốn cho rằng anh là một người cha tốt, sẽ không áp đặt tất cả trách nhiệm lên người Lucus, thì ra tôi sai lầm rồi, anh chưa từng nghĩ tới Lucus vốn không thích những thứ này sao? Anh không thể không ép con đi tiếp nhận những thứ này sao?” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy đau lòng, Lucus không nên thừa nhận những thứ này.
Hai mắt Thư Yến Tả như ngậm đuốc nhìn chằm chằm vào cô, từng câu ép sát, “Cô không có tư cách nói tôi! Càng không có tư cách tới yêu cầu tôi! Tôi và con trai tôi không có bất cứ quan hệ gì với cô, chẳng lẽ cô quên sao?”
Lòng của Hoắc Nhĩ Phi lại thắt vào đau đớn, cắn chặt lấy môi dưới nhìn Thư Yến Tả sắp nổi giận, từng câu từng chữ anh nói ra gõ vào trái tim cô, để cho cô không có cách nào tự kiềm chế.
“Thì ra Hoắc tiểu thư còn không rõ tình hình như vậy! Còn tự cho là đúng như vậy! Mặc dù tôi đồng ý cô có thể gọi điện thoại cho con trai, nhưng cũng không nói có thể gọi mấy lần, thời gian nào! Còn cô lần này tới Hương Cảng, có tính không tuân theo trong hiệp nghị không, cô biết rõ tôi sẽ tham gia bữa tiệc, không chỉ nhận lấy case kế hoạch tổ chức, còn ăn mặc khêu gợi và đến gần đàn ông như vậy, là muốn đưa tới sự chú ý của tôi sao? Cũng là cô lại muốn một lần nữa quay lại trong ngực của tôi sao?” Tròng mắt đen của Thư Yến Tả dính vào một tầng tia đỏ, thoạt nhìn vô cùng khát máu xấu xa.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm giác nơi nào đó trong lòng mình càng rách lớn hơn, đau đớn trong mắt vô tận, vẫn như cũ cắn chặt môi quật cường nhìn Thư Yến Tả.
“Sáu năm trước cô chính là vẻ mặt này, sáu năm sau cô vẫn còn vẻ mặt như vậy, cô không cảm thấy đã quá hạn rồi sao? Nếu muốn một lần nữa khơi gợi hứng thú của tôi, cô phải có chút ý mới mới được, cứ như vậy sẽ khiến người ta chán nản.” Môi Thư Yến Tả từ từ nhếch ra một nụ cười gian ác mê hoặc.
Không biết vì sao, Hoắc Nhĩ Phi có một uất ức oan uổng và khổ sở, cô che lên trái tim mình, chỉ cảm thấy nơi đó thật đau, có một đau đớn chưa bao giờ có gây mê đầu óc cô, để cho cô không nghĩ ra bất kỳ lời nói nào vì mình cãi lại.
Chỉ rất máy móc nhìn người đàn ông ngôn ngữ bén nhọn trước mắt, cố nén không để cho mình rơi lệ, thì ra mình ở trong lòng anh, chính là như vậy. Nếu anh không có hứng thú với mình, cô phải nên cảm thấy vui mừng mới đúng chứ? Tại sao cô ngược lại cảm thấy trong lòng rất đau đây? Giống như bị người móc rỗng, trống rỗng, không có chỗ dựa.
“Cô tỏ vẻ đáng thương nhìn tôi như vậy, sẽ làm cho tôi hiểu lầm cô yêu tôi! Không khỏi cũng quá buồn cười!” Dieễn ddàn lee quiy đôn Thư Yến Tả lạnh lùng vứt lại một câu, xoay người cũng không quay đầu lại rời đi.
Yêu anh! Không thể nào! Mình sao lại yêu thương anh! Hoắc Nhĩ Phi ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng sức lắc lắc đầu, không thể nào, là bởi vì anh oan uổng mình, cho nên cảm thấy trong lòng rất đau, chứ không phải như vậy.
Lúc Thư Tử Nhiễm đi ra đã nhìn thấy chị Phi Phi ngồi chồm hổm trên mặt đất, vệt nước mắt giàn giụa, không khỏi móc khăn giấy ra lau giúp, “Chị Phi Phi, chị làm sao vậy? Mới vừa rồi có nhân viên phục vụ nói với em hình như chị rất không thoải mái, chị không sao chứ.”
Phục vụ? Chẳng lẽ Thư Yến Tả kêu phục vụ đi gọi Nhiễm Nhiễm sao? Không thể nào, người kia ghét mình như vậy, sao có thể sẽ có lòng tốt như thế.
“Nhiễm Nhiễm, chị muốn đi chỗ nào ngồi nghỉ ngơi một chút.”
“Được, em đi cùng chị, chị khó chịu chỗ nào nhất định phải nói với em đó.” Thư Tử Nhiễm lo âu hỏi.
Giờ phút này Hoắc Nhĩ Phi cần gấp một đối tượng để bày tỏ, mà Nhiễm Nhiễm vừa lúc là thí sinh thỏa đáng, nên nói chuyện giữa mình và Thư Yến Tả cho cô ấy.
Sau khi nghe xong, Thư Tử Nhiễm trầm mặc một hồi lâu, “Chị Phi Phi, đứng dưới góc độ của em nhìn vào, chị và nhị ca đúng là yêu nhau, chỉ có điều chị cứ không dám thừa nhận, cũng sợ sẽ là kết quả này, đúng không?”
Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi gợi lên một làn sóng, hoàn toàn bị khiếp sợ, cô yêu Thư Yến Tả, không thể nào, cô sao có thể yêu anh đây? Tối đa cũng chỉ là không ghét, hơi thích mà thôi, làm sao lại yêu anh!
Thư Tử Nhiễm nhìn dáng vẻ rất khiếp sợ của Hoắc Nhĩ Phi, không khỏi nói: “Chị Phi Phi, người đứng xem sáng suốt, ngay cả Lucus cũng biết, cha bé rất yêu mẹ bé, chỉ có điều từ đầu đến cuối chị đều ấn định ấn tượng về nhị ca ở sáu năm trước, thật ra thì anh ấy đã dần dần tiến vào trong lòng chị, chỉ có điều chị chưa từng phát hiện ra mà thôi.”
“Nhiễm Nhiễm, cho dù là như vậy, cũng không cứu vãn được gì, nhị ca của em bây giờ anh ấy rất ghét chị, ngay cả Lucus cũng đưa đi, tụi chị hoàn toàn kết thúc, hơn nữa giữa chị và anh ấy vốn không có khả năng, anh ấy nói những lời đó trước mặt truyền thông, đã rất rõ ràng.”
“Trước mặt truyền thông? Chị nói ở sân bay lần trước sao? Chị Phi Phi, sao chị ngốc như vậy, nhị ca làm việc nói chuyện luôn luôn đều có lý do của mình, nếu như anh ấy nói ra khỏi miệng, thế nào cũng muốn tự mình thanh toán thôi. Cho dù nói lui một vạn bước, đây chẳng qua là nhị ca tùy cơ ứng biến, với thực lực của nhị ca, có thể rất thoải mái ngăn chặn tất cả tin tức bất lợi cho hai người, những thứ kia vốn không quan trọng.” Thư Tử Nhiễm rất xem thường nói.
Hoắc Nhĩ Phi giật mình lần nữa, thì ra chuyện cô cho là khó giải quyết, theo bọn họ nghĩ sao mà dễ dàng, quả nhiên là mình quá buồn lo vô cớ rồi, có lẽ cô nói lý do này chỉ là lấy cớ, nhưng những thứ kia cũng không quan trọng, giữa cô và Thư Yến Tả đã hoàn toàn kết thúc, bọn họ đúng là không thích hợp, không có tin tưởng cơ bản nhất, còn luôn gây gổ, một khi cãi vã giống như núi lửa phun trào không có cách nào thu dọn.
“Chị Phi Phi, nếu như chị bởi vì chút do dự không xác định này mà đi giận dỗi với nhị ca, chị có thể giải thích với anh ấy, nhị ca nhất định sẽ hiểu nỗi khổ tâm riêng của chị, tin tức bát quái quả thật có thể khiến một người hỏng mất, em hiểu tâm tình của chị, chỉ có điều chị nên tin tưởng nhị ca anh ấy có khả năng giải quyết những vấn đề này.” Thư Tử Nhiễm an ủi.
“Nhiễm Nhiễm, cám ơn em, chị cũng cần suy nghĩ thật kỹ, trong đầu chị bây giờ rối nùi.” Hoắc Nhĩ Phi nhức đầu nói, mặc kệ trước kia những hành động mình mượn làm cớ hay là lý do để trốn tránh Thư Yến Tả, cũng đã không quan trọng.
“Chị Phi Phi, em đưa chị về phòng trước đi, bên chỗ nhị ca em sẽ giúp chị, trừ chị ra, ai làm chị dâu hai của em die nd da nl e q uu ydo n cũng không được.” Thư Tử Nhiễm rất khí phách hùng hồn nói.
Hoắc Nhĩ Phi nhếch miệng lên cười khổ, quả nhiên không nên đến Hương Cảng.
Sau khi trở lại phòng, cô lập tức tỉnh táo lại, suy nghĩ một chút về chung đụng giữa mình và Thư Yến Tả trong hơn nửa năm này, từ lúc bắt đầu giương cung bạt kiếm, bình tĩnh ôn hòa đến mập mờ bộc phát... Hình như tất cả đều đang nói lên một vấn đề rõ ràng: Đây chính là mình thật sự có thể yêu anh rồi.
Chỉ có điều cái giá này cũng quá lớn, để cho cô khó tiếp nhận được, hơn nữa phần yêu này yếu ớt như thế, không chịu nổi một kích, vốn đi không xa, quả nhiên vẫn nên kết thúc thì tốt hơn.
Nhắm mắt lại, nằm trên giường, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống...
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Cùng dưới một bầu trời, cùng một ban đêm, có người mặc lễ phục dạ hội xinh đẹp tham gia bữa tiệc, cũng có người chôn mình trong quán bar uống rượu mạnh thổ lộ tiếng lòng.
Quầy bar “Mê thất” ở thành phố L là nơi buôn bán tốt nhất, náo nhiệt nhất, là nơi nhiều danh nhân quan to đi nhất, bởi vì nơi đó có thể thỏa mãn nhu cầu và tinh thần dục vọng của đủ tầng lớp người, mấy người Chử Tuyết Luân cũng không ngoại lệ, mỗi khi tâm tình bị đè nén đều sẽ đi “Mê thất” ngồi một chút, buông lỏng một chút tâm tình.
Mấy ngày Phi Phi đi Hương Cảng, Chử Tuyết Luân luôn cảm thấy trong lòng mình rất lo lắng, mặc dù biết Phi Phi rất bận, loay hoay vốn không có thời gian đi gặp Thư Yến Tả đó, nhưng dù sao đó cũng là địa bàn của anh ta, luôn không yên lòng.
Lời tác giả: Có lẽ Hoắc Nhĩ Phi không ngờ Thư Yến Tả đi vào trong lòng cô nhanh như vậy, chuyện này đối với cô ấy mà nói, là sao mà không thể tưởng tượng nổi, không thể tin! Người mình đã từng hận khắc cốt ghi tâm như vậy, làm sao có thể yêu? Cho nên trong lòng cô vẫn không muốn đi tin tưởng, chỉ có điều sau khi đã trải qua nhiều như vậy, hơn nữa có Nhiễm Nhiễm chỉ điểm, hình như cô đã thấy rõ tim mình, chỉ có điều Thư Yến Tả và cô có thể hòa hảo giống như ban đầu sao? Cô phải làm như thế nào để đi bảo vệ tình yêu của mình đây..