Hơn nữa mí mắt trái luôn nháy không ngừng, điện thoại của Phi Phi còn không thông, bà thật sự không biết nên đi hỏi ai, gấp đến độ đứng ngồi không yên, ngay cả học trò vào lớp cũng không yên.
Sau khi tan học, bà bấm số điện thoại của Tiêu Tiêu, đứa nhỏ này chơi chung với Phi Phi từ nhỏ đến lớn, chuyện gì cũng biết gốc rễ, bây giờ chỉ có thể hỏi con bé.
Tiêu Dĩnh Tư đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ Phi Phi – dì Thu, hơi cảm thấy kỳ quái, “Dì Thu.”
“Tiêu Tiêu à, Phi Phi con bé có liên lạc với cháu không? Cho đến giờ nó vẫn chưa trở lại, dì gọi điện thoại cho nó die end dan lee quy ddo on cũng không gọi được, sắp vội đến chết.” Thu Linh nói xong đã nghẹn ngào, bà chỉ có một con gái bảo bối như vậy, nếu xảy ra chuyện gì, bà còn tiếp tục sống được sao?
“Cái gì? Phi Phi còn chưa trở lại, điện thoại cũng không gọi được, không phải chứ, mấy ngày hôm trước chúng cháu còn liên lạc, cậu ấy nói chơi rất vui vẻ, nói mua rất nhiều quà trở lại. Dì Thu, dì đừng vội, chuyện của Phi Phi cứ giao cho cháu, cháu nhất định sẽ đưa cậu ấy trở lại.” Tiêu Dĩnh Tư cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cô biết Phi Phi là sinh mạng của dì Thu, nếu như Phi Phi xảy ra chuyện gì, dì Thu và chú Hoắc nhất định sẽ không chịu được.
“Tiêu Tiêu, cháu và Phi Phi là bạn bè tốt nhất, bây giờ dì hoàn toàn không có chủ kiến gì, chỉ có thể nhờ cháu, Phi Phi vốn qua loa, bị gạt cũng không biết.” Nói xong lại khóc.
“Dì Thu, ngài đừng vội, có lẽ điện thoại di động của Phi Phi bị rớt hoặc bị trộm rồi, đang nghĩ cách về không chừng, cháu lập tức gọi điện thoại cho Tuyết Nghê, cháu và cậu ấy ra siêu thị kia hỏi một chút, có tin tức cháu lập tức gọi điện thoại cho dì.”
“Tiêu Tiêu, dì tin tưởng cháu, dì Thu trông cậy vào cháu.” Tiêu Tiêu cũng do bà nhìn từ nhỏ mà lớn lên, tương đương với một cô con gái khác.
Sau khi Tiêu Dĩnh Tư cúp điện thoại lập tức gọi điện thoại sang cho Chử Tuyết Nghê.
(Tiêu Tiêu)
“Tuyết Nghê, Phi Phi có liên lạc với cậu không?”
(Mấy ngày trước còn có liên lạc, hai ngày nay không có, tớ còn đang nghĩ có phải cô nàng chết tiệt này mải chơi đến điên rồi, trở lại cũng không gọi tớ đi chơi.)
“Có thể Phi Phi mất tích.” Sắc mặt Tiêu Dĩnh Tư nặng nề.
(Cái gì? Mất tích? Không thể nào, cậu ấy một người lớn sống sờ sờ ra đó sao đột nhiên mất tích! Có phải điện thoại di động dieendaanleequuydonn bị trộm rồi, cho nên tạm thời không liên lạc được với cậu, nếu không chúng ta đến siêu thị hỏi một chút, chỗ bọn họ sẽ phải có ghi chép.)
“Được, chúng ta gặp ở siêu thị.”
Hai mươi phút sau, hai người gặp mặt ở cửa siêu thị, chạy thẳng tới quầy rút thăm trúng thưởng lần trước.
“Xin hỏi, nhóm khách hàng đi du lịch Hongkong đợt trước chỗ các cô đã trở về chưa?” Chử Tuyết Nghê hỏi.
“Ngài chỉ nhóm khách hàng may mắn trúng chuyến du lịch Hongkong đi từ thứ hai tuần trước sao?” Tiểu thư tiếp tân rất thân thiện đáp.
“Đúng, làm phiền cô kiểm tra giúp tôi một chút xem trong đó có phải có một cô gái tên Hoắc Nhĩ Phi không.”
“Được, ngài chờ.” Tiểu thư tiếp tân mở máy tính ra bắt đầu kiểm tra.
Lúc sau, “Có, xin hỏi hai vị có chuyện gì?” Tiếp tục cười thật đẹp thật ngọt ngào.
“Tôi muốn biết bạn của tôi Hoắc Nhĩ Phi có phải đã về không, chỗ các cô phải có ghi chép.”
“Được, ngài chờ.” Một lúc sau, tiểu thư tiếp tân khẽ nhíu mày, hình như hơi không thể tin được. “Không có ghi chép tiểu thư Hoắc Nhĩ Phi đã về.”
“Không có ghi chép đã trở về, vậy những người khác thì sao!” Chử Tuyết Nghê hơi kích động.